Monday, July 30, 2007

30 tuổi vs 3 tuổi !

Cái này chôm từ Blog của bạn này : http://blog.360.yahoo.com/blog-2xZ0q5A_c68UObGyE43yWQ--?cq=1&l=31&u=35&mx=96&lmt=5

3 tuổi vs 30 tuổi - cuộc chiến dài bất tận

1.

- Sao đang ăn lại di cái bánh mì xuống đất thế kia hả Tin?

- Pim pim, Tin lái ô tô

- Mẹ hỏi Tin nhớ, đây là cái bánh mì hay cái ô tô???

- Cái ô tô!!!

- Đây là cái bánh mì, không phải cái ô tô!

- Ô tô!!!!!

- Di cái bánh mì xuống đất thế là bẩn nhớ, nghịch bẩn thế là hư hay ngoan?

- Ngoan!!!

- Nghịch bẩn là hư, hư thì bị mắng, thì mẹ không yêu đâu!

- Mẹ không mắng, mẹ yêu!!!!!

- Tin ngoan thì mẹ yêu, thế nghịch bẩn thế là ngoan hay hư?

- Là ngoan!!!!

Đôi co thế này chắc đến Tết Trùng Dương. Mẹ cú quá mẹ lấy cái que phát cho một roi vào mông. Tin tồ khóc tru tréo một tí xong mặt lì ra ngay. Mẹ hỏi, mẹ đánh có đau không, Tin tồ vẫn mắt mũi tèm lem nhưng vênh mặt, KHÔNG!!!

2.

Lúc sau Tin tồ tìm được một đoạn ống nước của bà ngoại, vác đi khắp nhà, vừa đi vừa lầm bầm: "Tin tìm xem ai hư, Tin đánh cho một roi nhớ." Mẹ bảo bỏ xuống không bỏ, còn cố tình đem vào phòng em bé huơ huơ lên. Mẹ quát mãi không nghe, mẹ cú quá giật cái ống nước vứt xuống đất đá binh một phát bay vào góc nhà. Tin tồ sợ mặt tái mét, miệng mếu xệch nhưng cố không khóc, lì mặt ra ngay xong lớn tiếng hỏi mẹ:

- Tin hỏi mẹ nhớ, đây là cái ống nước hay là quả bóng?
Tiếp theo :

1. Tin với mẹ đi ngủ trước, bố còn đang làm việc, ngồi dựa vào 3 cái gối. Tin ra lệnh dõng dạc: "Bố trả cho mẹ cái gối đi để mẹ nằm ngủ!" Mẹ cảm động sụt sùi tưởng con nó biết quan tâm. Bố sững sờ ngạc nhiên vội vàng trả ngay cái gối. Tin đưa gối cho mẹ rồi ra lệnh tiếp: "Mẹ nằm gối đi, đừng gối lên Mèo béo của Tin không Mèo béo đau đấy!"

==> Hậu quả của việc giáo dục con biết thương yêu động vật, kể cả động vật nhồi bông.

2. Nghỉ lễ, trưa Tin không chịu ngủ. Mẹ dỗ mãi không được tức quá rút điện thoại ra. "Alô, trường Chip Chip đấy ạ, cô giáo H. đấy ạ, cô ơi Tin tồ nó không chịu ngủ, thế cho nó đến trường cô dỗ ngủ với các bạn nhớ, vầng vầng, cảm ơn cô." Xong dập máy bảo Tin ngồi dậy thay quần áo. Tin khóc mếu đồng ý Tin đi ngủ ngay Tin không đi học đâu mẹ đừng bắt Tin thay quần áo. Nằm thêm 15 phút vẫn không chịu ngủ. Tin ngồi dậy chộp lấy điện thoại của mẹ, "alô trường Chip Chip đấy ạ, cô giáo H. đấy ạ, cô ơi Tin tồ nó không chịu ngủ...." (tua lại nguyên si không sót chữ nào", xong cười hề hề. Mẹ tức quá dậy bắt Tin thay quần áo thật. Đến đoạn này mới sợ, khóc om sòm rồi chịu nằm yên.

==> Chiêu này cũng như kiểu đi tán gái, chỉ dùng được 1 lần.

3. 10h tối Tin ngồi chơi ô tô. Mẹ gọi gần chục lần bảo đứng lên đi rửa mặt mũi tay chân, Tin lờ tịt coi như không nghe thấy gì. Mẹ cáu mẹ lôi vào toilet mắng cho một trận, Tin sợ Tin khóc lu loa. Mẹ hỏi thế sao mẹ gọi Tin không chịu nghe ngay, mẹ gọi Tin có nghe thấy gì không? Tin dụi mắt ngây thơ: Khôngggg.... Mẹ hỏi lại: Mẹ đứng ngay cừa phòng gọi Tin đứng dậy Tin có nghe thấy không??? Tin vẫn ngây thơ dụi mắt: Khônggggggggg.... Mẹ bảo: Thế tai Tin làm sao rồi, mai mẹ đưa Tin đi BS khám tai. Tin đưa 2 tay lên bịt tai khóc tru tréo: Tin không đi BS đâu!!!!! Mẹ hỏi lại: Thế mẹ gọi Tin có nghe thấy không? "Có, có!!!"

==> Chiêu này cũng chỉ dùng được 1 lần. Lần sau nó sẽ thản nhiên bảo: Vâng, mai mẹ cho Tin đi BS đi.

4. Ngày nghỉ, 10 rưỡi Tin còn chơi không chịu đi ngủ, lại bị mắng. Thông thường bị mắng xong bao giờ cũng đến bài vừa cười nịnh mẹ vừa bảo: "Tin ngoan rồi, Tin nghe lời rồi, mẹ yêuuuuu" Mẹ sẽ trả lời, "Ừ Tin ngoan thì mẹ yêu", rồi Tin cười ruồi, yên tâm thế là xong một trận chiến. Lần này Tin bướng quá, mẹ nhất quyết dỗi, mắng xong không dỗ Tin ngủ nữa, chỉ nằm bên cạnh. Tin nịnh mấy lần "mẹ yêu!!!" mẹ vẫn đường vào tim mẹ ôi băng giá kiên quyết làm mặt lạnh không cười không mẹ yêu không thơm Tin gì hết. Cứ tưởng một lúc buồn ngủ sẽ ngủ mất, hóa ra Tin trằn trọc từ 10 rưỡi đến tận 12h, buồn ngủ ngáp sái quai hàm rồi nhưng vẫn lăn qua lăn lại thỉnh thoảng quay sang nhìn trộm mẹ lúc đấy còn đang ngáp to hơn. 12h hơn mẹ buồn ngủ không chịu được nữa đành quay sang "Tin ngoan mẹ yêu", Tin thở phào cười ruồi một phát rồi ngủ luôn không đôi hồi gì hết.

==> Giống hệt bố mẹ, có chuyện gì nhất định phải giải quyết sòng phẳng xong mới yên tâm đi ngủ.

Lại nữa :

Bố Tin mua cho Tin một bộ đồ chơi ô tô tải chở than trên đường ray. Thấy ghi là cho trẻ từ 3 tuổi trở lên, nhưng "trẻ" 30 tuổi là mẹ Tin và thậm chí "trẻ" 60 tuổi là ông ngoại Tin cũng hì hục tháo tháo lắp lắp rồi ngồi đần ra xem nó chạy. Thật ra thì đấy là một thứ đồ chơi khá là ưu việt, chế tạo cực chính xác (ông Tàu chuyên làm hàng nhái xem ra bó tay vì chỉ cần lệch một tí là nó không chạy), chỉ cần 1 cục pin tiểu là nó chạy vè vè cả ngày, hết xúc than lại đổ than, vòng qua vòng lại. Ngồi xem nó chạy và nghĩ xem tại sao nó chạy được như thế là một việc khá thú vị.

Nhưng chính vấn đề là ở chỗ "ngồi xem" ấy. Một đứa trẻ 3 tuổi không khi nào thích "ngồi xem" cả, bà con công nhận không? Vì khi đã lắp lên rồi thì chả phải đụng đến nó, đúng hơn là không ĐƯỢC đụng đến nó, để yên cho nó tự chạy. Chỉ có thể can thiệp rất rất ít bằng cách bấm mấy cái nút cho nó chạy thêm 1, 2 chặng trong cả quy trình, mà việc này cũng khá là đơn điệu.

Thế là ra vấn đề. Tin tồ lúc mới đầu đã vồ lấy cái xe tải con mang ra ngoài chơi, sau khi mẹ nịnh nọt hăm doạ mãi mới chịu ngồi yên xem nó chạy. Xem được 2 vòng thì cậu lấy cái ô tô khác chặn ngang đường ray, thế là xe tải với than lăn lông lốc ra ngoài, phá tan nát cả quy trình ưu việt của món đồ chơi hiện đại. Ngồi thêm một lúc nữa thì cậu bê cả xe tải lẫn xe xúc ra ngoài, xếp lên trên hộp xốp và tự cho nó chạy, mỗi lần chạy một kiểu, lần nào cũng lao đầu xuống đất, xe đi một đằng than đi một nẻo. Rõ ràng là vui hơn, đúng không?

Thêm một lúc nữa thì Tin bẻ ngoéo 2 thanh đường ray ra, phát cho cụ một thanh, bảo "cụ alô đi, giả vờ đây là cái điện thoại". Mẹ đòi thế nào Tin cũng không trả lại. Hai mẹ con đôi co cãi cọ hết buổi tối, mẹ cuối cùng vẫn không thuyết phục được Tin xếp lại bộ đồ chơi theo đúng "quy trình", đành chịu thua. Có lẽ đành để cho nó tự "giả vờ đây là...." thì thú vị hơn nhiều là chỉ ngồi nhìn những thứ đồ chơi "hoàn hảo đến mức người ta chỉ việc ngồi nhìn và không phải tưởng tượng thêm gì cả" ((C)Momo). Hoặc là cất đi để thêm vài năm nữa, đến khi nó lớn thêm một chút xem sao. Nhưng xem chừng với bản tính phá phách di truyền của mẹ thì không mong chờ nó có thể chơi cái gì theo công thức được