Friday, June 15, 2007

Blog 5xu - Mười năm Netnam 6

Phần 6

Hồi mới chơi với netnam2. Có lần đang ở cty (hồi đó ngủ ngay tầng trên cùng của cty) thì thấy bảo vệ bảo có bạn tới tìm. Xuống thấy Chautuan đi xe 67 đứng chờ với một cái túi to. Mở túi ra đưa cho tôi một đống bao cao su, bảo: em phát cho cơ quan. Hóa ra hôm đó là 1.12, ngày thế giới chống HIV-AID. Tôi ôm vốc bao cao su xuống kho cho anh em, rồi quay chở ra, leo lên sau xe 67, đi phát bao cao su cùng Chautuan. Hai anh em chạy vòng vòng đường Lê Duẩn và Mạc Đĩnh Chi. Vừa đi vừa nhìn gái điếm đứng đường. Thi thoảng có người chào Chautuan thì dừng lại đưa bao cao su cho họ. Đấy là các chị ở hội đồng đẳng (những người làm nghề mãi dâm hoặc nghiện hút, nay tham gia phong trào tuyên truyền chống HIV.

Chautuan có bộ râu quai nón cực đẹp, mũi thẳng, mắt sáng, giống Bin Laden y chang. Anh cũng rất ghét đế quốc Mỹ. Và rất thương chị em làm nghề mãi dâm. Anh có nghề tay trái là quay phim chụp ảnh. Bên công an đi bắt ma túy hay mãi dâm, hay nhờ anh đi cùng để quay phim. Vì thế mà bị đánh vỡ đầu mấy lần vì tụi kia nhớ mặt (do có râu). Sau này đi quay ma túy, anh toàn phải cạo nhẵn. Chautuan là người ngay thẳng và trong sáng hiếm có. Một người cách mạng điển hình. Anh có thể nói tiếng bắc như người Hanoi và nói tiếng nam như người SG. Đúng là một nhà cách mạng. Mỗi tội không có tiền. Do ngồi ở Hồ con rùa suốt ngày nên quen hết tụi đánh giầy ở đấy. Chautuan toàn đi dép nhưng bọn đánh giầy khóai nhất vì có râu quai nón và hay cho chúng nó tiền.

Cái hồi Mỹ lấy lại tòa nhà sứ quán. Đang đập đi để xây lại thì tự nhiên tôi nghĩ ra là nếu đập đi thì mình không còn cơ hội thấy nó nữa. Liền gọi ngay Chautuan. Anh phi xe 67 qua đón tôi rồi ra đó chụp ảnh.

Trong nhóm đầu trò của netnam2, anh Chautuan luôn là thành viên tích cực nhất. Hình ảnh điển hình hồi đó khi bàn chương trình gì là 5xu bé nhất nhưng to mồm nhất, chửi Amin om xòm. Amin to đùng, mặt đau khổ, cứ giải thích: cái này Xu chưa hiểu. Còn Chautuan chắp tay sau đít đi đi lại lại, mồm lầm bầm: đang cãi nhau cái gì nữa không biết.

Bây giờ anh Chautuan bỏ sở y tế thành phố, đi làm cho doanh nghiệp. Thu nhập có khá hơn chút chút. Đổi được xe 67 thành xe dream. Mọi người bây giờ gọi anh là ông Râu nhiều hơn là Chautuan.

Chautuan quý tôi nhất netnam2 và thương Cua Đinh nhất. Cua Đinh thuộc lọai gái xinh của netnam2. Thế mà sau này đang làm cho EuropContinental gì đó, lương lậu cũng được. Lại đùng đùng bỏ đi Mỹ. Sau này có lần tôi liên lạc được thì chị đang làm nghề sửa máy điện thoại motorola. Tính Cua khá vui, mỗi lần tôi có bài hay trên forum là y như rằng Cua gọi và bảo: hay quá Xu ơi, để Cua mời Xu đi ăn nhé. Thế là hai chị em đi ăn.

Về sau netnam2 có thêm nhiều gái trẻ hơn. Ví như chị em Ukon. Hai đứa này nghịch dã man. Xuống bể bơi là chúng nó mò từng anh một lôi ra vặt lông chân. Sau Ukon lấy chồng sớm. Bây giờ em là chủ của cái shop Madarina chuyên về giày ở đường Lê Thánh Tôn. Năm ngoái có mở thêm chi nhánh ở Phố Huế, Hà nội. Chị em Ukon thân với Mav. Mà nói chung bất cứ member gái nào xuất hiện thì bắt đầu cũng thân với Mav. Mav có tài vẽ và làm quen gái. Nhưng không có tài dứt điểm. Nên bây giờ vẫn ế xưng ế xỉa. Mav nhà khá giả, ở một mình, các em đến chơi ngồi với Mav cả tối, thế mà cuối cùng toàn đi về sớm. Lão này càng ngày càng lười. Được cái chăm nghĩ ra cái mới nên sau gần 10 năm ngồi online ở nhà, nay đã đi làm Creative Director cho cty quảng cáo DAS ở SG. Lương nghe nói đủ để lão phục vụ 2 hobbies chính của đời lão là sách đồ họa và bia. Hồi đó ấn tượng nhất là em Sweet, một em sexy dã man, các bạn của em ấy cũng sexy dã man, bảo Mav là hỏng máy tính nhờ Mav đến sửa. Mav sợ không dám đến 1 mình, rủ Xu đi cùng. Đến nơi Mav thì sửa máy, Xu thì chui vào giường em kia nằm nghe nhạc, em ấy chui vào cùng. Sao mình hồi đó ngu ngơ thế ko biết. Bây giờ nghĩ lại thấy tiếc vật. Cách đây mấy tháng bhanh gọi đt nhưng người nói chuỵên lại là Sweet. Em này năm 1998 đi lấy chồng ở Mỹ, mất tích luôn, bất ngờ xuất hiện và gọi đt, làm mình nghĩ mãi ko nhận ra là ai. Nói chung các bạn gái netnam2 lấy chồng đi Mỹ nhiều quá, không thể nhớ xuể.

Mav trông thế còn khá hơn Uzi. Thằng này lười không để đâu cho hết. Đến tán gái nó cũng lười. Nên bây giờ đồng dạng với Mav. Thằng này không bao giờ thích đi quán xá đẹp. Đi thì phải kèm nó nó mới chịu vào. Đi discotheque thì bao giờ cũng chối đây đẩy. Thế mà có lần lên Blue, cậu lại là thằng ra sàn quậy hăng nhất. Bây giờ thì bớt lười rồi, quần áo ăn uống vào quy chuẩn hơn đựoc 1 tý. Cũng nói gương Mav đi làm ăn lương. Bây giờ nhìn nó không ai nghĩ chính là thần đồng NTV ngày xưa chưa đến 10 tuổi mà đã viết lời cho truyện tranh Phong Thần bán chạy như tôm tươi. Tinh hoa thằng này phát tiết khí hơi sớm nên tầm này chỉ bấm keyboard chơi game là hết vị.

Có một nhóm hai anh nữa, chỉ tham gia netnam2 thời kỳ đầu và nhanh chóng biến mất. Một là anhphung, nghe nói là anh ruột của guitarist Phùng Tuấn Vũ. Anh này có một cty bán máy tính ở gần Hồ Con Rùa. Anh kia là bạn của anhphung, tên account là Vupiano, ở ngoài đời thấy mọi người gọi là Vũ Jazz. Hình như anh là tay chơi piano nhạc jazz có hạng ở SG hồi đó. Anhphung có làm một bữa tiệc nhỏ nhưng thịnh sọan ở nhà hàng Gió Bắc, có vupiano, namn và tôi. Hôm đấy anhphung xỉn, cứ rơm rớm nước mắt và nói: em ạ, anh là người yêu nước. Anh vupiano thì đúng là nghệ sỹ dân chơi, toàn nói chuyện bậy, rồi đột nhiên kể về cái nghèo của miền Tây, quê của bồ anh: đêm tao nằm ngủ, vắt cái quần có cái bóp để 2 triệu ở đầu giường, sáng dậy chỉ mong bị mất tiền mà tiền vẫn còn nguyên. Sau anh vupiano đi Mỹ. Trước khi đi có làm một bữa bia mời bạn bè, riêng bạn netnam2, anh mời namn và tôi.

Một người nữa nay đã mất tích hẳn là Sandro. Anh này là người Ý, lúc trẻ đá cho AS Roma (đội B). Sau bị gãy chân, qua LA làm nhà hàng Ý hơn 10 năm. Thành tích nổi bật là đã từng được Michael Douglas mời tới nhà để nấu tiệc. Anh cũng chơi hết với nhóm vũ công nam của Tina Turner. Điều này khiến anh bị nghi là dân gay. Anh là chủ một nhà hàng Ý rất nổi hồi đó ở SG tên là Sandro Ristaurante (hình như viết thế). Nhà hàng này mắc tiền dã man. Tuy nhiên đến ăn không phải trả tiền. Ăn xong anh Phil cám ơn Sandro rồi đặt một tờ 10 ngàn lên mặt bàn một cách hết sức phong nhã. Động tác này tôi cố luyện mà không ăn thua. Mỗi lần netnam2 tụ tập ở cafe xem đội tuyển VN đá thì Sandro luôn gửi Pizza cỡ to đến. Lý do Sandro không đến xem thì rõ rồi, dân AS Roma cơ mà. Có lần đi với namn lên Apocalyse. Sandro đang hoành tráng ở đấy, anh em được bố trí ngay một bàn. Lúc đi về gọi tính tiền, thấy Sandro khoát tay một phát là bồi té mất. Về sau bố Sandro mất, anh về Roma ở với mẹ hơn 1 năm. Lúc quay lại SG béo ú. Sau đó anh qua Tokyo mở nhà hàng. Từ đó biệt tích.

Blog 5xu - Mười năm Netnam 5

Phần 5

Do có thời gian rảnh nên bọn tôi hay nghĩ ra các họat động tập thể. Đầu tiên là offline ăn uống hát karaoke. Sau thì đi dã ngoại. Hai chuyến đi đáng nhớ là đi thác số 4 và cái biển gì ấy. Đi thác số 4 có đọan đi bộ đến tận biên giới campuchia, có cả bộ đội biên phòng đi cùng. Bây giờ vẫn còn ảnh chụp ngồi cùng con hongnc (tức Hồng Nam Cực mà anh em gọi là Hồng Nắng Cực hoặc Hồng Bắc Cực) ở bờ sông biên giới. Còn đi cái biển kia thì con Hongnc nó dạy cả đoàn nhảy cái qué gì ấy rất dâm tục.

Con hongnc này rất nhắng. Nó ở SG thất nghiệp mấy tháng. Tôi với nó chán chả có việc gì bèn đăng ký lớp đi học tiếng Pháp ở IDECAF. Buổi chiều tôi qua chở nó đi. Trước học thì phải ăn. Hết tiền nên chỉ ăn phở. Ăn xong con hongnc còn bảo tao không cho mày dùng khăn lạnh, lấy cái gì mà lau mồm, không dùng khăn (vì hai đứa hết sạch tiền). Nó đúng là đứa phụ nữ quái dị nhất mà tôi biết. Nó nghĩ ra đủ trò, trò nào cũng buồn cười và quái thai. Năm 1998 anh em hay đi xem bóng đá đêm ở quán cafe trên đường điện biên phủ. Trận nào mà nó thua độ nhìn nó ủ rũ phát thương. Con này nghiện nhạc của Sting, thuộc rất nhiều bài hát của anh này.

Các họat động tập thể thì còn có mảng đặc biệt là tham gia các họat động từ thiện của báo Tuổi trẻ. Anh em vận động trên mạng, vận động người quen. Điểm đặc biệt là tạo ra văn phòng tiếp nhận ở quán Kem Công Trường ở Hồ Con Rua. Thay phiên nhau ra trực để tiếp nhận tiền và đồ. Có lần nhiều đồ quá, phải thuê taxi chở về nhà tôi. Taxi chở về đến nơi cương quyết không lấy tiền vì biết là chở đồ từ thiện. Nhà tôi thành kho tập chung đồ trước khi mang qua báo Tuổi Trẻ. Có lần nhiều đồ quá, không thể quét nhà hay lau nhà. Xong đến hôm chuyển đồ đi thì lại huy động member của Netnam2 đến bốc vác. Có lần có một chú lạ hoắc cũng tham gia vận chuyển đồ. Bê ra hành lang thì chỉ qua cái biệt thự bên cạnh và nói: nhà ông em đấy. Nhà đấy là nhà của ông Lê Đức Anh.

Trên netnam2 còn một nhóm nữa chỉ có 2 người là kph và ntn. Hai người này là hai người lập dị nhất mà tôi biết. Lập dị là thế này. Quen họ 10 năm rồi mà tôi chưa bao giờ thấy họ cáu. Cũng chưa bao giờ họ hé mở gì về cuộc sống cá nhân. Mặc dù cả hai đều rất thân với tôi. Đặc biệt là ntn thì cực thân. Có buổi tối đang chat thì mưa dữ dội. Đài nói đường phố ngập hết. Tôi bảo ntn là có khi phải đi xem đường phố SG hóa thành sông thế nào. Một lúc sau hết mưa, ntn đã đi xe máy đến dưới cổng (tôi ngủ ở cty). Hai anh em đi lăng quăng ngắm đường ngập đến tận đêm. Kph và ntn một thời gian sau là trụ cột của rạp chiếu phim 212 Lý Chính Thắng, chuyên chiếu phim phụ đề tiếng Việt. Bây giờ 212 Lý Chính Thắng trở thành Cinebox nhưng kph và ntn không tham gia nữa. Anh Hùng và AMinh bây giờ manage cái Cinebox. Hồi còn 212, ntn là người dịch phụ đề tất cả các phim. Mỗi tuần 2 phim, đều như vắt chanh. Sau này cả kph và ntn theo đuổi các dự án riêng nên sao nhãng rạp. Kph vẫn phiêu lưu các trò show và cuối cùng đã thỏa mãn ước mơ của mình với việc trúng thầu làm laser, lighting và parachute cho lễ khai mạc Seagame ở sân Mỹ Đình. Ntn thì dính vào nghiệp báo chí sách vở (ntn là người đầu tiên dịch các cuốn sách về Bill Gates, làm giàu cho ối đầu nậu ở SG). Hiện ntn là trụ cột của tờ Saigon Citylife.

Blog 5xu - Mười năm Netnam 4

Phần 4

Cục Gạch tự nhiên chán netnam2, xin nghỉ. Ở nhà chán, xin anh Phil vào Glassegg làm. Sau này tôi quay lại SG chơi, bảo Namn gọi Cục Gạch đi chơi. Namn bảo phải qua nhà nó đón, chứ nó không xài điện thoại. Tôi ngồi xe Hagen, Namn đi một mình, qua nhà Cục Gạch. Cục Gạch thấy đến rủ đi liền. Nhưng ra 1 cái là bắt tôi qua xe Namn, còn nó đi với Hagen.

Có lần khoảng năm 1998, netnam2 rủ nhau đi cái biển gì, tự nhiên quên. Tối ngủ nhà sàn, ăn uống nhảy múa, sáng hôm sau đi bộ hành quân từ biển qua núi. Cả hội đi vui vẻ. Riêng Cục Gạch đi chậm dần, rớt lại cuối đoàn. Vừa lê bước vừa ca thán mệt với ở nhà sàn ngủ sướng hơn. Tôi thì ở ban tổ chức, hehe, cứ lọ mọ đi cùng nó với an ủi nó. Tất nhiên an ủi một cục gạch thì nghĩa lý gì. Bỗng tự nhiên Namn đang đi trước một đọan, quay phắt lại, vứt cái gậy đang cầm trong tay, phăm phăm tiến đến trước mặt Cục Gạch chỉ mặt quát: đéo đi thì cút mẹ về. Thế là tự nhiên Cục Gạch vui vẻ hẳn, đi phăm phăm, rất hạnh phúc.

Cục Gạch thô ráp vậy mà lại là người đầu tiên có người yêu nhờ chat. Em ấy là thuyan. Thuyan hồi đó là em út của cả hội, được cưng lắm. Trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ thuyan là nhỏ tuổi. Mấy năm trước liên lạc lại, hỏi tuổi, hóa ra sinh năm 77, quá là lớn đi, hehe. Còn Cục Gạch sau này qua Úc, thi thoảng chat với tôi, vẫn than phiền là nếu tao có cái mồm tán gái như của mày thì nhiều gái chết lắm. hichic.

Trong đám netnam2 hồi đấy, quanh quẩn một hồi, có gần chục cặp yêu và lấy nhau. Anh ndanh lấy chị Tchau là vụ đầu tiên. Amin lấy Trang là vụ gần cuối cùng. Tchau sau khi lấy ndanh, mất tích luôn. Chỉ lo chồng con và gia đình. Có nick bamboo là vui nhất. Đấy là 2 chị em ruột. Cô chị xinh mà thằng em đẹp giai. Bamboo chị có nhiều anh thích dã man. Có cả Bamboo Fanclub mà mẹ bquyen dịch ra là câu lạc bộ quạt tre. Bamboo em thì có bồ là Hot, một cô người hoa. Nhưng cuối cùng lại lấy lamhloc (nguyen). Hai đứa bây giờ định cư ở Úc.

Tôi cũng có bồ từ netnam2. Lúc đó có account Saatchi của cty Saatchi. Nhiều bạn gái bên đó dùng chung nick này. Sau lần tổ chức đi chơi Thác Số 4. Về mới thân nhau. Có một bạn vớt được tôi. Còn một bạn khác tên là Chichi thì cả Hagen và Uzi ra sức vớt, vớt đến tận bây giờ vẫn chưa được. Hagen lúc đó có nhiều em khoái lắm, mà nó không chịu em nào cả.

Hagen là bạn tôi từ hồi tôi học đại học. Nó là anh họ thằng bạn thân tôi. Tết ở SG ra chơi, đi cùng, nên quen. Suốt năm đầu tiên ở SG tôi chỉ chơi với mình nó. Đi đâu cũng có nhau. Cuối tuần nó hay đến chỗ tôi ở, hai thằng đi cafe hay mua truyện về đọc. Nếu có Thể Công vào sân Thống Nhất đá thì mua vé đi xem. Sau này mỗi lần tôi vào SG, nó cũng chui ra ksạn ở với tôi để đi chơi cho tiện. Lúc tôi dính vào Netnam2 thì nó không nói gì, lẳng lặng theo dõi, rồi mua máy tính, modem, đăng ký account Hagen và vào chơi. Cuối cùng bạn netnam2 của tôi chuyển thành bạn nó cả. Hagen hiện là người làm về sở hữu công nghiệp thuộc loại giỏi nhất SG.

Namn, Hagen, Uzi và 5xu ngang tuổi nhau nên chơi thân thành nhóm. Ở netnam2 có nhiều nhóm như vậy. Ví dụ có nhóm anh Fool, TuanAlpha và Amin. Ba ông này là bạn thân của nhau từ ở ngòai đời, kéo nhau vào netnam2 làm bạn Net. Anh Tuấn và vợ là chị Ngọc bây giờ là chủ tiệm kim cương Alphana ở Đồng Khởi, hình như là tiệm kim cương lớn nhất SG. Năm trước chuẩn bị cưới vợ, nhân tiện vào SG làm nhẫn cưới và nhẫn đính hôn, khuyên tai cho vợ. Mới đến Alphana. Gần 10 năm không gặp (so với hồi ở SG thì đã kịp béo ú ra như con heo mọi), thế mà anh Tuấn chị Ngọc nhìn phát nhận ra ngay. Đâm ra một chú bắc kỳ nhà quê như mình tự nhiên bồi hồi và ngượng nghịu giữa cái cửa hàng kim cương sáng choang và im phăng phắc (không hiểu sao trong tiệm kim cương cả người bán lẫn người mua đều đi nhẹ nói khẽ).

Amin thì cực kỳ đặc biệt. Do thất tình nên đêm nào cũng đến nhà Fool khóc lóc. Fool chả biết làm gì, ngồi uống bia và chat. Amin ngồi cạnh xem. Dần dần nghiện. Lẳng lặng đi đăng ký account rồi vào. Ngay hôm đầu tiên online, gặp Namn và Xu, bị chửi tàn tệ, nhưng vẫn trụ được. Sau này Amin và 5xu đi đâu cũng có nhau như hình với bóng. Một ông trung niên to cao đen, một thằng nhóc bé tí. Một ông nói chậm rãi, một thằng nói như tiểu liên. Hồi đó tôi làm việc nhàn do bị xếp mới đì. Amin thì thất tình, chán việc. Hai anh em đi với nhau từ 9am đến 3am là bình thường. 80% thời gian đó là lanh quanh các quán cafe Hồ Con Rùa (hồi đó toàn quán cóc). Để bù cho quãng thời gian đã mất, sau khi lấy vợ 6 năm, Amin bắt vợ sinh liền 4 đứa con. Vợ Amin cũng quái kiệt, trong 6 năm sinh 4 đứa con, mua 5 cái nhà, được promote lên làm CEO cho một liên doanh sản xuất phần mềm. Chị cũng không quên thi thoảng spy chồng và phát hiện nhiều thứ hay. Chuyện này chỉ có Xu biết. Amin có hỏi cũng sẽ nhất quyết không khai.

Blog 5xu - Mười năm Netnam 3

Phần 3

Netnam2 ngoài giai còn có rất nhiều phụ nữ. Trong đó có bhanh và bquyen. Hai người bằng tuổi nhau, trùng cả họ và tên đệm. Namn nhận bquyen là vợ cả, bhanh là vợ hai. Ba đứa chúng nó đi đâu cũng có ... tôi. Nếu không có ai, thì vẫn có tôi.

Buổi chiều chiều, lúc đó bquyen còn làm cho cái cty đang xây dở tòa nhà Metropolitant, hay gọi đt cho tôi bảo tôi chạy qua đón. Hai đứa đứng ở đường Đồng Khởi. Tôi vẫn nhớ tôi gày gò bé tí, đứng cạnh bquyen xinh và điệu. Bquyen vịn tay vào vai tôi, mắt nhìn xa xa rồi bảo: tao với mày đi ăn cái gì nhỉ, hay tao dẫn mày lên tầng trên cùng của tòa nhà để mày ngó Saigon từ trên cao. Bquyen dẫn tôi đi rất nhiều chỗ xó xỉnh ở Saigon. Các hàng kem home-made, hay mì quảng, là nhờ bquyen mà tôi biết.

Nhà bquyen ở hơi xa, tận Thủ Đức, trên một mảnh đất rộng, cạnh sông. Anh em hay kéo nhau về nhà bquyen ăn uống tụ tập. Những hôm bình thường hay buổi tối, thường chỉ có tôi và Namn chạy xe xuống chơi với bquyen. Trên đường đi có một cây cầu nhỏ, lần nào phi qua cái cầu ấy Namn cũng bảo: bay này. Thế là xe bay phật một cái qua cái đường cong của cầu.

Bquyen có bà mẹ bé xíu, lái một cái xe Volswagen cổ bé xíu. Có bà ngoại rất già, suốt ngày ở nhà xem TV, nhưng chỉ xem kênh nước ngoài mới máu. Có lần sửa nhà, tôi thấy bà canh thợ, chửi thề rất hăng. Có lần tôi gọi đt đến nhà tìm bquyen, bà nghe máy, bảo bquyen không có nhà, rồi hỏi tôi là ai. Tôi bảo cháu là bạn bquyen. Bà quát um lên bạn bquyen thì cũng phải có tên chứ. Tôi bảo cháu là Xu. Bà bảo à thằng Xu, xong rồi buôn chuyện một lúc. Lúc cúp máy còn nói bye nhé. Rất óach. Lần cuối cùng tôi gặp bà, bà bảo cưới con bquyen sao cháu không đến, giận gì nó à.

Chuyện cưới xin của bquyen là chuyện vặt. Có lần khi còn son rỗi, bquyen ngồi cạnh tôi và hỏi: đố mày phụ nữ bọn tao làm sao mà tự do được, khỏi bị bố mẹ quản thúc. Tôi bảo: lấy chồng. Bquyen bảo: lấy chồng chưa tự do, mới chỉ thoát được bố mẹ, phải lấy rồi bỏ thì mới gọi là tự do. Sau đó bquyen làm đúng như thế.

Khác với bquyen, chinh chiến và yêu đương không biết mệt mỏi, thì bhanh mãi không thấy yêu ai. Mọi người bảo bhanh chỉ yêu Xu, mà Xu thì toàn bị mấy đứa con gái khác vớt. Chuyện này thực hư thế nào, tôi không dám hỏi bhanh.

Bhanh rất đặc biệt, làm cái gì cũng cẩn thận chỉn chu. Nhưng đi chơi thì cũng ác. Có lần bhanh đi với bọn tôi mấy ngày liền, chỉ về nhà thay quần áo. Đi chơi thì bhanh luôn ngồi sau tôi. Lúc chạy ngang nhà tự nhiên bảo: từ hôm qua tới giờ chạy ngang nhà mấy lần rồi mà không vào nhà. Nhậu ở nhà anh Fool cả đêm, sáng sớm tôi mở mắt ra đã thấy bhanh chơi với thằng Beo nhà anh Fool. Còn mỗi lần chị Hà chơi piano cho cả bọn nghe, thì bhanh ngồi cạnh dở cuốn nhạc. Cả hội mù nhạc, có mỗi bhanh biết nhạc, nên phải làm thôi. Có lần tôi than không có tv xem, Bhanh bảo tao mua cho mày một cái. Nói xong làm thật.

Blog 5xu - Mười năm Netnam 2

Phần 2

Cục Gạch là dân tin học, ra trường chắc là do học giỏi nên được nhận vào viện. Công việc của Cục Gạch là đi cài đặt WGM cho các khách hàng mới của netnam2. Mỗi lần đi cài như vậy, Cục Gạch được 50 ngàn. Sau này khi đã thân nhau rồi, mỗi lần lĩnh tiền, Cục Gạch gọi điện cho tôi (hồi đó toàn gọi từ số cố định của cơ quan) hẹn giờ rồi chạy qua chở tôi đi ăn. Từ chỗ nó qua chỗ tôi chỉ độ 3 phút đi xe máy.

Sở dĩ gọi là Cục Gạch vì tính tình, ngọai hình của nó y như cục gạch vậy. Vuông vức và thô ráp. Tâm của nó cũng vuông chằn chặn y như vậy. Nó không có đường cong. Nó không nghe lời bất cứ ai. Nếu có ai nói được nó thì người đó là tôi. Thằng này cự rất ghét người Bắc. Thế mà lại thân với bắc kỳ rặt như tôi. Điều thú vị nhất là tới nhà nó chơi, ba má nó đều nói tiếng Bắc.

Cho đến bây giờ, khi trở thành công dân Úc. Nó vẫn không dùng di động và đánh tennis vẫn đi chân đất nếu được phép. Nó có thể uống liên tục vài chai Heineken lạnh trong vòng vài phút trước sự kinh ngạc của Tuấn Mập. Hoặc uống cả thùng coca trong lúc xem mọi người đánh bài.

Trong đám account đầu tiên của netnam2, có một số đông là nhân viên và xếp của một facility ở Saigon thuộc công ty Morgan làm game 2D. Trong số đó có Tuấn, Namn và Phil. Sau này Morgan bên Mỹ phá sản, bằng nỗ lực phi thường của mình, anh Phil đã dựng nhóm họa sỹ người Việt của Morgan thành một cty 3D mà bây giờ rất nổi tiếng ở SG có tên gọi Glassegg. Namn trở thành giám đốc kỹ thuật của Glassegg. Tuấn Mập, xuất thân là tay lập trình cực giỏi, sau chán đời đi lang thang. Cuối cùng về làm ánh sáng cho Lush ở Lý Tự Trọng. Lush là do mấy người ở Glassegg bỏ tiền dựng nên. Gần 7 năm không gặp nhau, cách đây mấ năm, lần đầu tiên Namn dắt tôi vào Lush, gặp ngay Tuấn, thật mừng không tả xiết.

Lúc Phil dựng Glassegg, ngoài các nhân viên trung thành, anh gần như trắng tay. Một người bạn trên netnam2, là Fool, lúc đó cũng như bây giờ, là chủ tịch của công ty kiến trúc TTT, đã bị Phil thuyết phục làm office cho Glassegg và cho nợ tiền. Anh Fool và chị Hà vợ anh suốt mấy năm liền làm host cho dân netnam2 đế nhà ăn nhậu, oánh đàn, hát hò. Cả hai anh chị đều biết nhạc. Chị Hà là giảng viên nhạc viện. Anh Tâm là kiến trúc sư nhưng có thời là tay đệm piano được Trịnh Công Sơn ưng ý nhất. Phil cũng là một tay văn nghệ, lúc hứng lên anh cầm micro ở quán bar hát nhạc xưa (cả của Mỹ lẫn của Việt). Mà hát rất nghề.

Khi đi vào các building để tìm chỗ cho Glassegg, Phil đi cùng Rimc. Lúc đó Rimc mớ khoảng 29 tuổi và mới thôi làm giám đốc 3C Saigon. Hai thanh niên tài năng, ngon giai, sát gái, hào hoa và dâm đãng nhất Saigon ấy bước vào Melinh Point để thuê office. Tìm được tầng ưng ý, hai anh ghé qua một văn phòng của một cty Mỹ đã họat động, hình như là Nike, để ngó xem nội thất thế nào. Cô tiếp tân rất tinh tướng, không coi hai thanh niên hào hoa kia ra cái gì. Trong lúc Rimc mang sở trường của là uốn lưỡi năn nỉ gái ra để xin vào xem thì Phil chỉ thản nhiên bảo cô receptionist kia: Con mặt l^`n. Rồi bỏ đi.

Sau này Rimc làm cho TTT, trở nên nổi tiếng ở SG trong các hiệp hội doanh nhân. Năm ngoái hằng tuần thấy anh leo lên TV phát biểu rất hăng trong chương trình Làm Giàu Không Khó. Rimc có giọng nói rất đặc biệt, không ai nghe mà có thể nói Rimc là người ở đâu. Tâm tính của anh cũng vậy. Rất phức tạp. Anh cũng là người mưu trí. Tôi biết được ti tỷ mánh lới mẹo mực là nhờ học của anh.

Blog 5xu - Mười năm Netnam

Phần 1.

Năm 1997 tôi đang là cán bộ trẻ năng động công tác tại một cty xuất nhập khẩu ở Saigon. Trưởng phòng quý, giám đốc quý, cho nên các đề xuất của tôi thường được thông qua nhanh chóng.

Năm đó tôi đề xuất đổi cho tôi một cái PC tốt, có modem, và đăng ký dịch vụ email của netnam2 (phân viện công nghệ thông tin, ở đường Mạc Đĩnh Chi).

Năm 1997, cái modem là một thiết bị kỳ diệu. Tất nhiên là đắt tiền lắm.

Gửi được email ra nước ngoài lại là một sự kỳ diệu nữa.

Cả thành phố Saigon lúc đó chỉ có có một dịch vụ thư điện tử duy nhất là netnam2. Sử dụng phần mềm là WGM. Quay số điện thọai thường để kết nối vào server. Chỉ có 8 lines để kết nối vào server. Tức là nếu lúc đó có 9 người ở SG quay số để kết nối thì sẽ có một người đứng ngoài.

Mỗi ngày netnam2 đóng gói toàn bộ email của cả SG rồi gửi ra netnam HN một lần. Từ HN lại gửi đi Tây. Và ngược lại. Sau này đông email lên, thì ngày làm hai choác. (Chắc bây giờ dân blogger chắc không mấy ai biết đến cái tên Trần Bá Thái. Anh Thái ở viện công nghệ thông tin là người đầu tiên kết nối Việt-nam với phần còn lại của thế giới. Dịch vụ thư điện tử đầu tiên là Netnam thuộc đơn vị của anh Thái. Nhờ việc này mà anh Thái, có lẽ là dân IT đầu tiên của VN, được một tờ báo lớn của Mỹ, hình như là Washington Post, phỏng vấn).

Thế cho nên tôi rất hay sốt ruột, đêm nào cũng quay số để kết nối vào netnam2, xem có thư mới hay không. Có hôm rảnh rang thì nghịch các tính năng của WGM. Rồi thì vô tình vào teleconference. Và một sự kỳ diệu xảy ra, tôi thấy ở đấy có nhiều người đang nói chuyện. Đến hôm nay tôi vẫn nhớ có Victory đang đọc thơ. Những người còn lại lắng nghe. Kết thúc là "chuc ngu ngon, mong dep".

Rồi từ việc chat chit bằng tiếng Việt không dấu, mọi người quen nhau nhiều lên. Rồi hình thành forum với các box. Tất cả đều không có dấu. Nhưng vẫn chỉ có 8 lines điện thọai để kết nối. Có đêm đợi hàng tiếng đồng hồ, redial modem liên tục, để được vào chat. Tiếng rít của modem hàng đêm như vậy, nghe nhiều thành nghiện.

Cũng giống như forum bây giờ, forum của Netnam có admin, nhưng gọi là sysop. Sysop là các cán bộ nhà nước thuộc viện công nghệ thông tin. Các member là những người đăng ký account dùng dịch vụ email của netnam2. Chủ yếu là doanh nghiệp hoặc những người có nhu cầu liên lạc với nước ngoài. Mở account phải ký hợp đồng, trả tiền thuê bao rất đắt. Phí truy cập còn phải trả cả cước điện thoại nội hạt, hồi đó cực đắt. Vì các lý do này mà hành xử của cả sysop lẫn member đều hết sức đúng mực.

Sysop hồi đó có anh vusql, về sau lên viện phó, sau đó thì bỏ nhà nước. Có anh ndanh, bây giờ là giám đốc netnam2. Và có Cục Gạch. Nhờ quen thân sysop và họat động tích cực cũng như có tý danh tiếng ảo trên forum nên các anh sysop cho một account miễn phí, tên là 5xu. Từ đó có tên 5xu là thế. Trước đó dùng account của cty, tên là xunha, mọi người cũng đã túc tắc goi là Xu rồi, nên chuyển qua 5xu là chuẩn nhất.

Cậu bé 60 triệu USD 2

Bài 2: Chuyến bay định mệnh

Cha là tỷ phú nhưng cậu bé Lory sinh ra và lớn lên trong nghèo đói, chơi trò bắt dế, bắt chim với người cha dượng. Trong làng quê nghèo thiếu thông tin, mẹ con bé Lory không hề biết tin về cái chết của người cha tỷ phú gây chấn động thị trường chứng khoán trên thế giới. Mãi gần hai năm sau có nhóm người lạ mặt tìm đến...
Larry Hillblom sinh năm 1943 trong một gia đình bình thường ờ California. Năm 1969, sau khi tốt nghiệp Đại học Luật Berkeley, chàng trai 26 tuổi chỉ có trong tay 3.000 USD và định đầu tư vào cổ phiếu cho một hãng vận chuyển nhỏ ở San Francisco nơi đang làm việc để kiếm lời.

Ông tỷ phú lạ đời!

Tuy nhiên, ý định trên nhanh chóng thay đổi khi Larry gặp Adrian Dalsey và Robert Lynn. Ba người đầu tư nhỏ tuổi người California đã quyết định đầu tư vào dịch vụ chuyển phát bưu phẩm bằng đường hàng không từ San Francisco đến Honolulu ở đảo Hawaii. Thương hiệu nổi tiếng toàn cầu DHL được ra đời từ ba cái tên của những người đồng sáng lập là Dalsey, Hillblom và Lynn. Các ông cũng là người lập nên khái niệm đầu tiên về chuyển phát nhanh bằng đường hàng không. vài chục năm sau, DHL trở thành tập đoàn hàng đầu thế giới với 250 máy bay vận chuyển, 75.000 phương tiện chuyên chở, gần 200 ngàn nhân viên trải đều ở 5.000 văn phòng đại diện ở hơn 200 quốc gia.

DHL là hãng hàng không lớn thứ chín trên toàn cầu, cứ mỗi 58 giây lại có một máy bay chở hàng của DHL cất cánh. Ngoài bưu phẩm, DHL còn nhận chuyển máu, nội tạng và bất cứ thứ gì khách hàng yêu cầu. Thế nên có câu chuyện kể rằng một nhân viên DHL chuyển phát nhanh một cánh tay giả cho khách hàng ở Luân Đôn. Người khách hàng này nhận và lấp cánh tay giả vào cánh tay còn thiếu của mình và dùng cánh tay đó ký vào biên lai của DHL!

Vào thập niên 1980, vốn của Larry Hillblom trong DHL đã lên đến gần một tỷ USD. Ông giao lại người đại diện trông coi, còn mình thâm nhập vào các nước Đông Nam Á, trong đó có Việt Nam để đầu tư các dịch vụ kinh doanh du lịch. Ngoài Việt Nam, Larry còn đầu tư ở Philippines, Thái Lan, Singapore.

Đặc biệt, tỷ phú Larry rất khác người với sở thích mặc quần bò với áo thun ngắn tay bụi bặm. Larry cũng nổi tiếng thường xuyên la cà ở các bar rượu thâu đêm suốt sáng để tìm gái bản xứ mà không thích những cô người mẫu chân dài sẵn sàn ngã vào lòng gã tỷ phú chưa vợ bất cứ lúc nào. Larry Hillblom đã chọn đảo Saipan - một điểm nghỉ mát nổi tiếng xây khu biệt thự khổng lồ để định cư và bay qua lại Việt Nam bằng chuyên cơ riêng để đầu tư vào hai khu khách sạn, sân golf ở Đà Lạt và Phan Thiết. Ngoài ra, Larry Hillblom còn đầu tư vào River Side, công ty liên doanh ven sông Sài Gòn tại An Phú, quận 2 (TP.HCM).

"Nếu không đột ngột tử nạn, tỷ phú larry Hillblom sẽ đầu tư vào Việt Nam hàng trăm triệu USD nữa thông qua tập đoàn Danao ở Hongkong" - một người Việt thân cận của ông Larry cho biết.

Trưa Chủ nhật 25.5.1995, nghe tin tại đảo Micronesia gần đảo Saipan có một núi lửa vừa hoạt động trở lại, phun cột nham thạch khổng lồ cao cả trăm thước. Máu tò mò nổi lên, tỷ phú Larry vội sai người chuẩn bị máy ảnh, máy quay phim, gọi hai phi công trực chỉ nơi có ngọn núi lửa đang hoạt động. Chiếc chuyên cơ mang tên See's Bees không đến được nơi cần đến mà đâm xuống một vùng biển nhỏ của Thái Bình Dương. Mọi sự tìm kiếm đều vô vọng, 48 giờ đồng hồ sau, cơ quan cứu nạn thông báo cả ba người trên chiếc chuyên cơ đều tử nạn. Larry Hillblom lúc đó vừa tròn 52 tuổi. Thông tin này gây rúng động thị trường chứng khoán tại New York, Berlin, Tokyo, London. Cả thế giới đều tỏ ý tiếc thương tay tỷ phú tài giỏi, hào hoa nhưng bạc mệnh này. Các đội cứu hộ chỉ tìm được xác hai viên phi công, đến nay vẫn chưa ai tìm được xác của Larry Hillblom.

"Đi biển" một mình

Sau khi trở về Tân Xuân để tránh búa rìu dư luận vì lấy Tây có thai ngoài giá thú nhưng cô Bé không thể trốn chui trốn nhủi trong căn chòi lá rách nát mãi. Dù bụng mang dạ chửa, Bé vẫn phải ráng ra đồng đi gặt, đi làm cỏ mướn để kiếm cái ăn.

Trong lúc mang thai, cô Bé không có tiền để mua sữa uống, chỉ toàn cơm với rau mắm, thịt cá cũng chỉ là giấc mơ. Thế nhưng cuối năm 1994, thằng bé thiếu dinh dưỡng từ mẹ nhưng vẫn ra đời gần 4 kg. Bà mụ vườn soi ngọn đèn dầu leo lét cắt rốn, vỗ đánh đét vào mông đứa bé khiến nó khóc ngằn ngặt rồi reo lên: "Một thằng Mỹ lai, mày đặt tên nó là gì?". Ôm đứa con trai kháu khỉnh vào lòng, Bé ứa nước mắt ghép tên của mình và người tình tỷ phú.

Nhưng khi đi làm khai sinh cho cháu, lóng ngóng thế nào cha cô ghi lộn chữ Larry thành Lory. Cái tên Nguyễn Bé Lory ra đời từ đó. Thằng bé trổ giò lớn nhanh như thổi. Nó có khuôn mặt tựa người cha điển trai của mình nhưng lại thừa hưởng mái tóc đen mượt của mẹ. Nghe tin Bé sinh con, một người bạn của cô đã đến chụp Bé và bé Lory ba kiểu ảnh và gửi lên Đà Lạt cho người thân cận chuyển đến Larry. Nhờ những tấm ảnh này (chúng tôi sẽ đề cập ở phần tiếp theo), tỷ phú Larry mới biết mình có con rơi ở Việt Nam.

Năm 1995, khi thằng bé chưa đủ tuổi thôi nôi, một thanh niên tên H. ở Phan Thiết đến làm thuê ở Tân Xuân xót thương hoàn cảnh của bé đã ngỏ lời cầu hôn. Đối với Bé đó là mối tình đầu đời của cô dù cả hai đều là những người cùng khổ. Anh H. dọn về ở chung trong căn chòi lá với Bé ở Tân Xuân và hai người cũng sống với nhau không giá thú. Tuy nhiên, cuộc sống của họ thật sự hạnh phúc dù mỗi ngày phải làm thuê đong gạo ký. Bé Lory gọi anh H. là cha và nó luôn quyến luyến, nũng nịu đòi cha bắt dế, bắt chim mỗi chiều khi anh H. đi làm đồng về. Nó hoàn toàn không có thứ đồ chơi nào mà chỉ biết vọc cát quanh nhà. Thế nhưng căn nhà lá trống trước hụt sau vẫn đầy ắp tiếng cười của thương yêu. Khi bé Lory giáp thôi nôi, cả cô Bé và Lory đều không biết rằng cha nó - tỷ phú Larry Hillblom sắp có một chuyến bay cuối cùng. Cũng chính từ biến cố của chuyến bay tử thần này đã làm thay đổi cuộc đời của mẹ con cô Bé.

Cái chết của tỷ phú Larry Hillblom lúc đó cũng chưa có một ảnh hưởng nào đến cậu nhóc Nguyễn Bé Lory lẫn mối tình nghèo của Bé và anh H. Năm 1996, Bé sinh cho anh H. một đứa con gái bụ bẫm và đặt tên là Nhung. Một đêm hè 1996, khi Lory vừa lên hai tuổi thì có một nhóm người Tây có, ta có đi xe hơi bóng lộn xuất hiện tại căn nhà lá của cố Bé. Lory được đưa cho túi đồ đắt tiền nhưng lạ thay nó không buồn nhận mà như ý thức được điều gì đó nên khóc thét và ôm chặt người cha dượng. Hơn một năm trước, khi đến với nhau cả Bé và anh H. đều có chung lời nguyền rằng sẽ mãi mãi thương yêu nhau và chỉ có cái chết mới chia lìa đôi lứa. Liệu lời nguyền có bị bước qua khi có cả một "chuyến dịch" xuyên quốc gia từ Việt đến Hoa Kỳ chỉ để lấy được chữ ký của cô Bé?

Cậu bé 60 triệu USD

8 năm trước, dư luận thế giới xôn xao sau cái chết của nhà tỷ phú Lary Hillblom - ông chủ của hãng chuyển phát nhanh DHL - có tài sản hàng tỷ USD. Larry Hillblom chết mất xác trong một tai nạn máy bay, để lại nhiều đứa con rơi rải rác trên thế giới, trong đó có cậu bé Nguyễn Bé Lory ở Bình Thuận. Khi dư luận nổ ra thì Nguyễn Bé Lory biến mất tăm hơi, mang theo nhiều điều bí mật.

Bài 1: Chuyện tình của ngài tỷ phú

Mùa hè 2006, cậu bé triệu phú Nguyễn Bé Lory và mẹ bất ngờ trở lại VN. Chuyến đi được giữ bí mật tuyệt đối và Lory chỉ có 2 ngày về thăm ông ngọai ở Tân Xuân, Hàm Tân, Bình Thuận rồi bay ngay sang Mỹ. Nhất cử nhất động của cậu bé 13 tuổi đều được 2 vệ sĩ người Mỹ to đùng, mang kính đen bảo vệ và giám sát hết sức nghiêm ngặt. Không đầy năm năm nữa, Lory sẽ tiếp nhận khối tài sản thừa kế xấp xỉ 60 triệu USD!

Chuyến trở về của cậu bé Lory đã gần 1 năm nhưng với ông Mười Thân (ông ngoại của Nguyễn Bé Lory) nó vẫn còn mới tinh như vừa diễn ra hôm qua. Khi nó sinh ra, ông đã hứng không biết bao nhiêu dè bỉu, khinh khi của xóm giềng và búa rìu dư luận. Dù vậy, ông vẫn nuốt nước mắt chạy đôn chạy đáo lo cho mẹ tròn con vuông. Dù nó là đứa cháu ngoại mắt xanh, mũi lõ nhưng ông rất thương nó vì thằng nhỏ quá bất hạnh. Lúc sinh ra đã không biết mặt cha... Ông Thân mừng cho tương lai giàu có của con gái một thì mừng cho sự trở về VN của con gái và đứa cháu ngoại lai Tây đến 10 lần.

Không quên ngày tháng đói nghèo

Chuyến trở về của con và cháu đã giải tỏa hết bao nhiêu lo lắng khi mà liên tục có nhiều lời đồn thổi cho rằng thằng bé Lory không phải là con ruột của Lary Hillblom. Độc miệng hơn, người ta còn thêu dệt rằng con gái ông đã bị lừa đảo sạch hàng chục triệu USD tiền thừa kế và đang phải sống vất vưởng, ngửa tay nhờ cứu tế bên Mỹ....

Ngày trước ông Thân và các con ở trong một căn nhà lá trống hoác, nền nhà bằng đất đen xỉn lúc nào cũng đọng nước. Nghèo, rồi buồn chuyện con gái lấy Tây nên ông đâm ra nghiện rượu. Bây giờ ông Thân đã bỏ rượu, căn bệnh dạ dày cũng đã dứt. Ông dọn ra mặt đường ở trong căn nhà tuy không bề thế nhưng khang trang, sạch sẽ mà con gái ông gửi tiền về mua. Con gái và cháu ngoại cứ đòi ông đưa về căn nhà lá cho bằng được. Căn nhà lá vẫn đầy ắp những kỷ niệm không thể nào quên của cha con ông. Đặc biệt là Nguyễn Bé Lory, đứa con trai của tỷ phú Larry Hillblom, đã cất tiếng khóc chào đời ngay tại căn nhà này, trên chiếc giường tre bị mọt và cáu bẩn. Cậu bé triệu phú đã chụp từ trong nhà ra ngoài sân hàng trăm kiểu ảnh, còn mẹ nó thì ngồi bệt xuống nền đất khóc ngon lành.

Con gái tuổi Dần đa đoan

Nguyễn Thị Bé là con gái áp út của vợ chồng ông Thân. Bé sinh vào một đêm tháng 7.1974, ông Thân nghĩ thầm trong bụng, con gái tuổi Dần này rồi sẽ đa đoan và trắc trở.

Vợ mất sớm, ông Mười Thân gà trống một nách xốc vác nuôi tám đứa con, nhiều lúc trong nhà không có gạo để nấu đủ cơm cho các con ăn. Ngày đó, Tân Xuân vẫn có nhiều rừng nên nhờ thế ông mới nuôi nổi các con bằng nghề đốt củi làm than. Những đứa trẻ sống lăn lóc như củ khoai rồi cũng dần lớn, đều sớm thất học vì một mình ông Thân không thể kham nổi. Bé học hết lớp 5 thì bỏ học và đi ở đợ cho những nhà khá giả trong vùng. Cô bé đen nhẻm nhưng được cái lanh lợi và giỏi giang, ai kêu gì cũng làm. 13 tuổi, Bé có thể làm mọi việc từ gánh củi, gánh nước mướn, giữ em đến đi cấy, đi gặt ngoài đồng. Năm 1992, khi bước vào tuổi 18, Bé gạt nước mắt gói ghém vài bộ đồ cũ từ giã gia đình ra Phan Thiết để giúp việc nhà cho một người bà con xa.

Cũng trong thời điểm trên, trong quá trình đầu tư ở VN, tỷ phú Larry Hillblom bị thu hút bởi vẻ đẹp của Phan Thiết đã bỏ tiền ra mua lại khách sạn Vĩnh Thủy của Công ty du lịch Bình Thuận. Sau đó, ông đầu tư hàng chục triệu USD để xây dựng khách sạn bốn sao Novotel Coralia Oceane Dune và sân golf 18 lỗ được đánh giá là một trong những sân golf đẹp nhất châu Á Thái Bình Dương lúc bấy giờ. Khách sạn Novotel được kiến trúc như một chiếc du thuyền nằm sát bờ biển và sân golf tuyệt đẹp với diện tích 65.000m2 đã trở thành điểm đến ồ ạt của giới doanh nhân nước ngoài vào cuối tuần.

Cô Nguyễn Thị Bé được bạn bè rủ nộp đơn xin việc ở Novotel dù một chữ tiếng Anh cắn đôi cũng không biết. Để xóa bỏ cái tên nhà quê, Bé điền vào đơn xin việc với cái tên khá mỹ miều Nguyễn Thị Ngọc Hiền. May mắn sao cô Bé-Ngọc Hiền được nhận làm hầu phòng... Mấy tháng sau, từ một cô gái ốm yếu, đen đúa Bé đã phổng phao, trắng da, dài tóc và lọt vào mắt của ông chủ Larry Hillblom. Bé tâm sự với gia đình rằng cô hoàn toàn không biết Larry là một tỷ phú, cô chỉ thấy sự kính cẩn cúi chào của các nhân viên hay du khách khi ông đi ngang qua. Tâm sự của Bé là hoàn toàn thực tế bởi dù là tỷ phú, Larry Hillblom vẫn mặc quần jean, áo thun hết sức bụi bặm. Thỉnh thoảng tỷ phú này mới diện veston để ký kết hợp đồng với các đối tác hay tiếp khách.

Trong một lần dọn phòng, Bé đã trao đời con gái cho ông chủ mặc quần bò và thích con gái bản xứ những nơi mình đến đầu tư. Sau những lần như thế, ông chủ cưng Bé thấy rõ. Ông chủ thường dúi tiền cho cô tiêu vặt nhưng công việc hầu phòng của cô vẫn không thay đổi. Rồi cái thai trong bụng cũng lớn dần khiến cô nôn ọe liên tục. Không dám thú nhận có bầu với ông chủ giàu có vì nghĩ mình nghèo, sợ mang tiếng "thấy người sang bắt quàng làm họ", Bé lẳng lặng rời khỏi nơi làm việc trở về căn nhà dột nát của gia đình ở Tân Xuân.

Nghe nói khi Bé đã bỏ đi, tỷ phú Lary Hillblom đã cho người tìm kiếm mấy lần nhưng có lẽ cả người phái đi lẫn người được phái đi tìm đều thiếu quyết tâm. Cũng có thể cái tên Nguyễn Thị Ngọc Hiền và Nguyễn Thị Bé tréo nhau nên cuộc đời mẹ con cô Bé phải gặp nhiều sóng gió truân chuyên...

(còn tiếp)

Về tỷ phú Lary Hillblom:

Sinh ra trong 1 gia đình thuộc dạng trung bình ở bang California (Mỹ), khi còn nhỏ ông rất say mê học tập với tham vọng lớn lên sẽ kiếm thật nhiều tiền. Năm 1969, sau khi tốt nghiệp ĐH ngành Luật, Larry quyết định đến New York tìm cơ hội làm ăn và góp vốn với hai người nữa mở công ty DHL. Trải qua 35 năm trưởng thành và phát triển, đến nay DHL đã bao trùm trên toàn cầu, văn phòng đại diện được đặt ở 200 quốc gia với gần 4 triệu khách hàng, trong đó có VN, hàng chục máy bay Boeing vận tải, hàng chục ngàn xe tải chuyên dụng. Cổ phần của Lary Hillblom trong DHL lên đến hàng tỷ USD. Tuy giàu có nhưng trang phục chính của Lary Hillblom là quần bò bạc màu và áo thun ngắn tay. Chính vì vậy mà ông được giới kinh doanh đặt cho cái tên "tỷ phú quần bò".

Cuối năm 1992, Lary Hillblom sang VN tìm cơ hội làm ăn. Thế rồi trong thời gian nâng cấp khách sạn Vĩnh Thủy, "tỷ phú quần bò" đã phải lòng cô gái Việt tên Hiền (tên khai sinh là Nguyễn Thị Bé), sinh năm 1974 tại xã Tân Thuận, Hàm Tân, Bình Thuận. Ngày 20.5.1995, nghe tin cách quần đảo Mariana thuộc Mỹ khoảng 1.000 dặm có 1 núi lửa vừa hoạt động trở lại, đang phun ra những cột nham thạch rất kỳ lạ, Lary liền bay về Mỹ rồi kéo viên phi công riêng của mình lên máy bay để tới xem cho biết. Khi bay được 100 dặm, gặp thời tiết xấu, máy bay của Lary trên đường quay trở lại thì gặp sự cố và đâm thẳng xuống biển. Sau nhiều ngày tìm kiếm, lực lượng cứu hộ chỉ tìm thấy một phần thi thể của viên phi công mà không tìm thấy xác của Lary.

Những bài thi Lịch sử cười ra nước mắt

TPO - Theo thông tin từ nhiều Hội đồng thi, kết quả môn Lịch sử hết sức đáng buồn, nhiều bài làm của thí sinh đã bộc lộ những nhận thức về lịch sử lệch lạc đến tệ hại.

Mặc dù theo nhận xét chung của các giáo viên, đề thi tốt nghiệp môn Lịch sử năm nay dễ hơn so với những năm trước, thí sinh chủ yếu chỉ cần trình bày những kiến thức cơ bản, không yêu cầu học sinh phân tích, lí giải. Như vậy một học sinh có học lực trung bình cũng có thể làm được.

Đáp án của Bộ GD&ĐT cũng ngắn gọn, giản đơn. Trong hướng dẫn chấm thi của Bộ GD&ĐT nói rõ: "Thí sinh trả lời câu hỏi theo cách riêng, nhưng đáp ứng được yêu cầu cơ bản vẫn cho đủ điểm".

Vậy mà tại Nghệ An, tỉ lệ bài thi đạt điểm trên trung bình vẫn không nhiều, còn số bài thi dưới điểm trung bình (kể cả điểm 0) lại khá phổ biến. Điển hình như túi bài thi có mã số HBS 1701-1724 (24 bài), tổng điểm chỉ đạt 40,5, trong đó chỉ duy nhất 1 bài đạt điểm 5, còn lại đều dưới điểm trung bình; túi bài thi mã số HNS 6801-6824 có 24 bài, tổng điểm 49, trong đó không có bài nào đạt điểm trên trung bình.

Thậm chí có túi bài thi 24 bài nhưng tổng điểm chỉ đạt 32, trung bình mỗi bài thi chưa đủ 1,5 điểm. Đặc biệt rất nhiều bài làm của thí sinh trả lời sai kiến thức, sự kiện và khái niệm cơ bản, diễn đạt, hành văn lủng củng, sai cả từ ngữ, ngữ pháp và tệ hại nhất là những sự "nhầm lẫn" và nhận thức lệch lạc về lịch sử.

Trong câu hỏi số 1, đề I, yêu cầu thí sinh trình bày nội dung Hội nghị thành lập Đảng, bài thi có mã số phách HNS 3002 trả lời: "...Tiếp tục công cuộc xây dựng CNXH ở miền Bắc... nêu cao khẩu hiệu "tất cả cho tuyền tuyến, tất cả cho nhân dân".

Khi nói đến sự thống nhất các tổ chức Cộng sản để thành lập ĐCSVN, có thí sinh viết: "Trước tình hình đất nước bị bọn thực dân xâm lược, Đảng và Nhà nước ta quyết định thành lập ra Đảng Cộng sản Việt Nam..." (HES 2521).

Có thí sinh đã dùng sai thuật ngữ và sai ngữ pháp như: "Thông qua chính sách điều lệ vắn tắt, sinh hoạt vắn tắt", "kỷ cương vắn tắt" (HNS 3001)... Một thí sinh khác lại viết: "Chiến dịch Hồ Chí Minh 1970, quân ta tiến vào Him Lan, Bản Kéo, lần lượt giành các đồi A1, C1, D, E... Hai bên chiến đấu giằng co quyết liệt và cuối cùng ta đã giành thắng lợi buộc Mỹ phải kí hiệp định Pari năm 1972".

Cũng câu hỏi trên, bài thi có mã số phách HNS 1420 trả lời: "...Đêm 30/12, rạng sáng 1/1/1975, nhân lúc quân lính Mỹ (...) đang say sưa, quân ta tấn công. Tiếng súng đầu tiên nổ lên, kháng chiến bắt đầu. Giặc lúng túng chống trả không kịp, bỏ cả đồn bốt chạy sang Trung Quốc".

Thí sinh có bài thi mang mã số phách HSS 6206 nhầm lẫn sự kiện Tổng tiến công và nổi dậy mùa xuân 1975 với chiến dịch Điện Biên Phủ: "...Đến ngày 30/4/1975, bộ đội ta đã tiến thẳng và bao vây Điện Biên Phủ... ".

Khi nói về tội ác của Mỹ - Diệm, có thí sinh viết: "... Mỹ - Diệm đã đàn áp nhân dân, lôi kéo người dân vào nhà chứa và đưa họ vào con đường nghiện ngập... Mở các lớp học, bắt người dân không học về lịch sử Việt Nam mà phải học về những gì mà các giáo sư Mỹ dạy" (HSS 6208).

Viết về ý nghĩa lịch sử của Tổng tiến công và nổi dậy mùa xuân 1975, bài làm của thí sinh mang mã số HVS 4602 : "...Mùa xuân 1974-1975, quân và dân ta không chịu được cảnh đàn áp của thực dân Pháp... Sau Lê Lai, Lê Lợi không chịu được cảnh lòng mang dạ sói của thực dân Pháp, đã nổi dậy đấu tranh năm 1975... nổ ra dòng dã 2 ngày 1 đêm và quân ta đã đánh đuổi thực dân Pháp... Mùa xuân năm 1975 máu chảy thành sông, người chết thì nhiều. Sau Lê Lợi lên làm vua được vài năm là chết”.

Ở câu 1, đề II, phần lịch sử Việt Nam, khi trình bày tình hình nước ta sau năm 1945, nhiều thí sinh viết: "...Cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ thành công thì VNDCCH gặp khó khăn từ nhiều mặt..." (HAS 0604, 0606, 0608...), "...quân Anh vào Việt Nam với danh nghĩa là giải tán quân Pháp... quân Tưởng tiến vào miền Nam Việt Nam..." (HES 1209), "...Tưởng là một tên Việt gian bán nước", "...sau Cách mạng Tháng Tám, các khu công nghiệp bị tàn phá nặng nề..." (HNS 1424).

Ở phần thi lịch sử Thế giới, sự sai sót cũng rất phổ biến. Trình bày diễn biến cuộc nội chiến ở Trung Quốc (1946-1949), có thí sinh viết: "...Mở đầu là cuộc binh biến Ba Son. Tại đây công nhân đã nổi dậy đình công, đứng đầu là Ba Son, một liệt sĩ cách mạng. Phong trào bị phát xít Nhật đàn áp dã man. Ba Son đã bị giết hại..." (KBS 3208).

Một thí sinh khác nêu: "...Năm 1946, ở Trung Quốc hình thành hai tầng lớp riêng biệt đó là cách mạng XHCN do Mao Trạch Đông lãnh đạo và dai cấp vô sản do Tưởng Giới Thạch lãnh đạo..." (HNS 1420).

Còn rất nhiều bài thi có những sự nhầm lẫn và thể hiện những sự hiểu biết nông cạn của thí sinh mà chúng tôi không thể kể hết trong khuôn khổ một bài báo. Điều này cho thấy, khi thực hiện một kỳ thi nghiêm túc, những yếu kém về kiến thức lịch sử trong học sinh mới được bộc lộ. Qua đây có thể nhận ra một thực trạng đã đến mức "báo động đỏ" trong việc dạy và học môn Lịch sử ở nhà trường hiện nay.

Theo nhận định của nhiều giám khảo, môn Lịch sử là môn thi có nhiều thí sinh đạt điểm kém nhất và với tình hình trên sẽ có nhiều trường tỉ lệ đỗ tốt nghiệp chỉ đạt mức dưới 50%.

Trung Thu - Hoàng Hảo

Tuesday, June 12, 2007

“Tao yêu mày, thật đấy!”


- Mày điên vừa thôi! - Lê hét lên với tông nữ cao rất xuất sắc, tay không quên nện cho tôi một cú thần chưởng thật lực.


- Tao hoàn toàn nghiêm túc mà! - Bằng giọng hết sức nhẫn nại, tôi kiên trì giải thích cho nó hiểu.


- Mày biết đấy, tao là con trai, mày là con gái, bọn mình lại chơi với nhau rất thân, chuyện tao yêu mày là lẽ đương nhiên thôi, có gì mà phải kinh ngạc đến thế?


Lê bụm miệng ú ớ, mặt xanh mét, chắc nó không tin rằng cái thằng nhóc đẹp trai (chuyện) hôm qua còn mặc cả quà Noel với Tết ta gộp chung vào làm một như tôi lại có thể thổ lộ với nó một điều thần kỳ đến vậy. Nhưng như tôi đã nói rồi đấy, chuyện chúng tôi yêu nhau, hay ít ra là tôi yêu nó đã, là thứ hiển nhiên như thể ngày nào cũng phải có buổi sáng và buổi chiều vậy.


- Mày… mày…


Chà, tệ thật, bây giờ Lê không động chân động tay nữa mà chuyển sang nói lắp bắp và run lập cập. Tôi hơi phiền lòng một chút vì điều này, tại sao nhận lời thương yêu lại tạo ra phản ứng trái chiều như vậy nhỉ? Đang băn khoăn tự hỏi mình, tôi đã thấy Lê đỏ bừng mặt đứng dậy (phải hết sức vất vả nó mới đứng vững được trên đôi Converse thấp tẹt của nó) rồi bỏ chạy thục mạng như bị ma đuổi sau lưng. Ô hay, tôi có doạ nạt gì nó đâu cơ chứ?


Mang tâm trạng khó hiểu ấy cả buổi, tới giờ ra chơi, tôi lại một lần nữa rơi vào hoàn cảnh tương tự khi quay sang Huyền (ngồi cùng bàn) để nói cái điều hết sức dịu dàng:


- Huyền này, tôi yêu bà.


- Hớ hớ, ối làng nước ơi, ối trời ơi…


Bực mình quá! Tôi chẳng nhớ rõ Huyền đã tru tréo lên thế nào nữa, chỉ biết là nó cứ thế gập cả người lại mà sặc sụa hệt như vừa bị hóc xương cá. Mãi một lúc sau, nước mắt nước mũi giàn giụa, nó quay sang tôi hổn hển không ra hơi:


- Tôi hỏi thật chứ, có phải ông bị tôi đè nén hơi nhiều nên tâm thần đâm ra lẩn thẩn phải không? Nếu thế thì cứ nói thẳng ra tôi sẽ thương tình, chứ việc gì phải lòng vòng cho nó tốn xăng. Lại còn mất công tôi cười đau cả ruột ra thế này…


- Tôi nói thật bà không tin à? - Tôi bình tĩnh đáp - Tôi yêu bà.


Khựng lại. Mặt Huyền chuyển từ đỏ au (vừa cười xong mà) sang trắng bệch rồi lại về hồng nhanh chóng. Rồi hệt như Lê, nó bật thẳng dậy và chạy biến ra ngoài hành lang đông nghịt người, không để tôi tua lại đoạn giải thích mà ban nãy Lê cũng đã được nghe.



2. - Này cu, từ sáng đến giờ tao thấy mày chỉ nói mấy câu mà đuổi được hai bà chằn lửa lớp mình chạy tóe khói rồi đấy. Có bí quyết gì truyền đạt lại cho anh em cùng lĩnh hội?


Là Tuấn. Nó vừa ở đâu lon ton chạy đến chỗ tôi hóng hớt, chắc cũng cảm nhận được một phần những điều kỳ lạ vừa qua. Tôi thật thà bảo nó:


- Tao có làm gì đâu, tao chỉ bảo là tao yêu chúng nó thôi mà.


Bốp bốp. Tuấn nhảy dựng lên vỗ tay đầy kích động, nó đập mạnh vào vai tôi và nói, giọng thán phục tràn trề:


- Chưởng quá tuyệt! Võ công này chỉ có đường xuất ra mà không có đường thu về, đối phương chống đỡ đằng nào cũng bị giáp công quyết liệt. Đàn em xin bái phục đại ca!


- Vớ vẩn! - Tôi càu nhàu - Cả mày cũng không tin là tao nói thật à? Tao đang rất nghiêm túc đây.


- Hả?


Khá hơn Huyền và Lê, Tuấn không trố mắt, không bật cười, cũng không bỏ chạy. Nó chỉ đứng sững ở đấy, nhìn trân trân vào tôi, một cơ nhỏ trên mặt cũng không cử động. Tôi nhìn xuống đồng hồ: mất đúng ba mươi tám giây để lưỡi của nó có thể rung trở lại:


- Thế có nghĩa là…


- Là tao yêu chúng nó, một điều hết sức rõ ràng. Và mày nữa, tao cũng rất yêu mày. - Tôi mỉm cười.


Như một cuốn phim quay chậm, Tuấn đang đứng bỗng từ từ… rớt xuống ghế. Tôi lại nhìn đồng hồ: lần này chỉ sau hai mươi hai giây, nó đã cuống quýt nắm lấy tay tôi, đặt tay lên trán tôi, vừa đoán nhiệt độ vừa nói một thôi một hồi:


- Thằng này, mày ốm rồi đấy. Bị thiếu máu não hay là hạ đường huyết thế? Tao thấy mày hơi bắt đầu có dấu hiệu suy nhược bộ thần kinh trung ương…


Tôi gạt tay Tuấn ra khỏi trán mình, dõng dạc:


- Tao đang hết sức tỉnh táo. Chúng mày là bạn thân của tao, đã giúp đỡ tao rất nhiều, nếu không yêu thì tao ghét chúng mày chắc? Mà làm sao tao có thể không yêu chúng mày được cơ chứ?


Nghe tới đây, Tuấn nuốt nước bọt đánh ực rồi thở phào một cái. Nó dịu giọng:


- Ừ! Thì ai chẳng biết. Nhưng thế thì chỉ bảo là gì gì đấy thôi, chứ mày nói là yêu nghe cứ như…


- Gì gì là cái gì gì? Yêu thì dứt khoát phải là yêu, chẳng lẽ tao lại vòng vo nào là tao không ghét mày đâu, nào là tao cũng quý mày đấy, rồi lại còn tao thích chơi với mày? - Tôi gạt phắt đi. Tao cứ nói đúng cái tao nghĩ, thế thôi.


- Nhưng… mày nói thế bọn con gái lại hiểu lầm… Mà tao là con trai nghe nó cũng kinh kinh thế nào ấy!


- Hiểu lầm á? Thế chẳng lẽ chúng mày không yêu tao à? Không yêu thì ghét tao chắc? Mà ghét thì còn là bạn làm gì nữa?


- Không phải, nhưng mà…


- Chẳng nhưng nhị gì cả. Nếu mày tìm được một lý do để bạn bè không được yêu nhau một cách bình thường, vui vẻ, thân ái... thì mày thử nói xem? Chứ tao thì tao thấy đã là bạn thân, không yêu nhau không thân được! Mà yêu thì nói là yêu, quá đơn giản!


- Mày…


Khi đã bó tay, bó chân, bó… chiếu với lập luận của tôi, Tuấn chỉ còn biết thở dài ngao ngán. Mà cũng tại tôi nói đúng quá rồi còn gì, bật thế nào lại được, hà hà!


Lê với Huyền đã trở lại lớp từ lúc nào. Chúng nó hùng hổ cùng tiến bước song song đến chỗ tôi, chắc vừa quán triệt tinh thần sẽ trị cho thằng nhóc láo lếu dám yêu cả hai bà chị cùng một lúc.


- Cu! - Lê gằn giọng. Ban nãy mày vừa nói gì với tao?


- Tao nói tao yêu mày - Tôi nói rất to.


- Thế còn tôi? Ông đã nói gì? - Huyền lườm xéo.


- Tôi cũng yêu bà.


- Như thế là sao? - Cả hai đồng thanh.


- Là tôi yêu bạn bè tôi, thế thôi. - Tôi mỉm cười. Đấy, mới thử thể hiện tình cảm một chút đã bị coi là bất thường rồi, tại vì ai cũng quen giấu giếm cả. Hãy coi yêu thương là một điều bình dị để có thể nói đến nó hằng ngày, như thế chẳng phải tốt hơn sao?


Ba đứa bạn nhìn tôi mãi. Tôi cũng nhìn lại và ngoác miệng cười. Hệt như tôi đoán, miệng chúng nó cũng giãn dần sang hai bên, rồi dần dần, dần dần, những tiếng cười vang lên sảng khoái.


Tại sao bạn không thử một lần cảm nhận sức mạnh của một lời (bày) tỏ tình (cảm) thẳng thắn nhỉ?


Vì rõ ràng là không ai trong chúng ta lại từ chối nó - sự yêu thương cơ mà…


Theo Sức Trẻ Việt Nam