Wednesday, February 14, 2007

Thắng để làm gì ?

Mẹ Ngơ viết thư ra bảo: Tết nhất rồi, vợ chồng con cái về quê chơi, nhân thể góp tiền xây mộ tổ.

Thị Mẹt đang bận hội nghị công tác ngành, thằng cu lớn phải ở nhà lo thủ tục đi học đi học nước ngoài, Ngơ chỉ đem bé Nhím về thăm quê. Vừa bước chân đến cổng làng, ông trưởng họ trợn mắt hỏi:

- Sao không cho vợ mày về. Mày không nhớ vợ mày là giáo sư tiến sĩ à?

Ngơ tròn mắt:

- Giáo sư tiến sĩ thì sao ạ?

Ông trưởng họ lừ mắt:

- Mày bỏ quê ra phố lâu ngày, quên hết họ mạc rồi!

Nó rồi ồng chắp tay sau lưng bỏ đi. Ngơ ngớ ra, chạy như bay về nhà, hết toáng lên:

- Mẹ ơi mẹ! Tại sao giáo sư tiến sĩ thì phải về quê ăn tết, còn người thường thì không!

- Tất nhiên! Có thế mà cũng hỏi! Tưởng mày là báo cáo trung ương cái gì cũng biết. Bẻ óc ra, nghe mẹ nói đây này…

thangdelamgi.jpg

Ra là mỗi kỳ tết nhất sắp đến là mỗi kỳ các họ làng Ngơ tổng duyệt lực lượng. Họ mình có tám chục kĩ sư, ăn đứt họ chúng nó nhưng nó những bốn kĩ sư. Nhưng họ chúng nó có đến sáu chục trưởng phòng, mười một giám đốc, hơn họ mình những chín trưởng phòng, hai giám đốc. Bù lại, họ mình có ba sáu thạc sĩ, chín tiến sĩ. Tuy nhiên họ chúng cũng vừa không vừa, hai chục nhà báo trung ương lận, trong khi họ mình có chín ông nhà báo địa phương.

Ngơ kêu lên:

- Của đâu ra một họ làng có lắm người oách thế?

- Phải vét chứ! Phải vét hết ngược xuôi trong Nam ngoài Bắc, con cháu tha hương làm ăn, sinh con đẻ cái, đến đời thứ năm mới được thế.

- Trời, công sức đâu mà đi vét kiểu đó mẹ ơi!

- Họ người ta vét, họ mình ngu gì mà không vét! Phải lập ra ban bệ, cho người đi khắp nơi điều ra chứ.

A hiểu, mỗi họ lập ra một ban vét, vét cho sạch sành sanh bao nhiêu vinh dự tự hào đem về chất đống trong gia phả để lấy oai với họ khác.

- Nhưng họ mình oách thế còn gì nữa mẹ?

Mẹ Ngơ buồn rầu:

- Khổ nỗi, họ chúng nó vừa rồi kiểm kê lại cũng chỉ thua họ mình có mấy tiến sĩ thôi.

- Nhưng vợ con về thì cũng chỉ thêm một tiến sĩ, ăn nhằm gì?

- Khổ lắm! về đây người ta tính một giáo sư ăn đứt năm tiến sĩ, bằng cả chục trưởng phòng. Hơn nữa vợ mày còn giám đốc trung tâm trung ương. Một giám đốc trung ương bằng hai chục giám đốc huyện!

Ngơ phì cười. Mẹ Ngơ trừng mắt:

- Liệu mà gọi điện cho vợ mày về ngay không thì mẹ mày không sống với họ mạc đâu con!

Ngơ vội vàng gọi điện cho Thị Mẹt:

- Em về ngay! Cấp cứu!

Thị Mẹt giãy đành đạch:

- Em phải chủ trì hội nghị.

- Hoãn hội nghị ra tết có chết ai, nếu không về thì mẹ chết với họ mạc đấy!

Tất nhiên Thị Mẹt phải đi vội về làng. Họ chúng nó có sáu cái xe con đậu chật ngõ làng. Họ mình vét hết cũng chỉ bốn chiếc thôi.

Ngơ nhanh nhẩu đem vợ đến trình ông trưởng họ.

Trưởng ông vui vẻ nhưng ông xua tay:

- Mày ra ngay Hà Nội đánh xe con về!

- Vợ con có xe con đây rồi. Hai vợ chồng đi hai xe có mà điên.

- Điên là điên thế nào. Mày xem họ chúng nó có sáu cái xe con đó kìa. Liệu hồn mau ra Hà Nội đánh xe con về!

Ngơ đành cắn răng đi tàu hỏa ra Hà Nội đánh xe con về. Xe mới láng cóng Ngơ đi thuê đây, ngon lành chưa. Họ chúng nó lắc mắt nhé!

- Khẩn cấp điệu thằng cu lớn! - Ông trưởng họ quát.

- Sao ạ? Thằng cu lớn nhà con giá trị bằng cái lốp xe máy, ăn thua chi mà mang về?

- Nói xàm! Nó có giá lắm đó.

Té ra, họ mình vẫn thua họ chúng nó cả chục đứa trẻ con đậu đại học. Tính toán con cháu năm đời khắp cả nước, họ mình chỉ chín chục đứa đậu đại học, trong khi họ chúng nó chẵn một trăm. Ông trưởng họ phát hiện thằng cu lớn nhà Ngơ được đi đại học Anh quốc. Một đại học nước người bằng hai chục đại học trong nước.

- Xách cổ nó về đây!

Ngơ sởn tóc gáy gọi điện cho thằng cu lớn:

- Mau về ! Mau về con ơi! Con không về bà nội, bà ngoại không sống nổi đâu!

Con Ngơ hộc tộc chạy về. Hoan hô! Họ mình hơn họ chúng nó rồi.

- Bố ơi - cu lớn mếu máo - Con bỏ đi thế này chắc không kịp làm thủ tục nhập học.

Thôi con ạ, không học năm nay thì năm sau, vấn đề là họ chúng mình thắng được học chúng nó.

- Thắng để làm gì hả bố?

- Chỉ biết thắng thôi, chứ thắng để làm gì thì bố của bố cũng không biết nữa là.

Hơ hơ!

Nguyễn Ngu Ngơ

No comments: