Wednesday, January 23, 2008

Chảnh - copy từ blog mayvodanh

Mình đang mắc một cái bệnh gì đấy mà mình chưa biết, eo ôi sợ quá

1. Ngày mai thức dậy, trước tiên mình sẽ book lịch đi học golf. Cái thảm cỏ xanh mướt, những con người sạch sẽ thơm tho, đến cả giọt mồ hôi tứa ra cũng thơm tho, những câu chuyện làm ăn. Trời ơi nó mới nhã làm sao. Mình sẽ không đá bóng, đánh cầu lông và đi bơi nữa. Mấy cái trò đấy bình dân quá. Chết cha, nhưng mình đi xe typhoon làm sao chở được bộ đồ golf mấy chục cân. Vậy là trước tiên, mình sẽ phải alô cho anh xe ôm đầu ngõ mọi ngày chở mình đi làm, để hợp đồng anh ấy chở bộ đồ golf tới sân cho mình, còn mình chạy typhoon theo sau. Thêm mấy trăm ngàn, mà lại được cả phố nhìn theo biết mình đi đánh golf, thế cũng một công đôi việc.

2. Mai mình sẽ đi học tiếng Pháp. Chả là mình tự nhiên nhớ ra, cái xóm nhà giàu Nga thế kỷ 19, không nói với nhau bằng tiếng mẹ đẻ mà phải nói bằng Tiếng Pháp thì nó mới thể hiện đẳng cấp quý tộc. Mình cũng muốn là quý tộc. Anh không phải mình cũng quý tộc lắm chứ bộ. Từ mai mình sẽ không nói tiếng Việt nữa. Quyết vậy đi.

3. Mình nhớ ra rồi, hình như mới đây báo chí có nói về cái bệnh gì đấy của dân nhà giàu mắc phải. Không đến nỗi nan y, nhưng phải theo dõi để điều trị. Chắc là cuối tuần mình sẽ vào FV tầm soát xem thế nào, à mà chắc gì FV đủ trình độ mà chẩn được bệnh này. Thôi để hôm nào xin nghỉ phép, bay sang Sing ghé vào cái bệnh viện gì đấy đắt đắt tiền kiểm tra xem. Dù gì đắt tiền thì vẫn hơn. Mình nghi mình cũng mắc lắm. Nếu bác sĩ mà không tìm ra cho mình cái bệnh ấy thì mình chắc buồn lắm. Chẳng hóa mình không phải là nhà giàu à. Buồn chết mất.

4. Độ này mình thấy mình có thêm triệu chứng lạ. Mình chẳng muốn làm gì, chẳng khát khao gì. Thôi chết, hay mình cũng mắc bệnh của những người leo đến đỉnh cao danh vọng, tiền bạc, tự nhiên mất hết động lực sống. Chết rồi, hay mấy cái đỉnh cao mà mình xác định sẽ phải vượt qua, giờ đây mình đã vượt qua lúc nào chẳng biết.

5. Mình độ này chán mấy cái nhà hàng kiểu Ming, Nam Khang, Khai gì gì đó quá. Nhà hàng gì mà chẳng có không khí gì cả, mình tự nhiên thích không khí dân dã hơn. Ai biết mấy cái nhà hàng dân dã ở đầu đường chỉ cho mình với. Lâu lắm không ăn ở đó, mình chẳng biết cái nào hay ho cả.

6. Cuối tháng, mình sẽ cho gọi thợ cải tạo cái phòng khách nhà mình thành một cái lounge theo phong cách Louis XVI (Mình thích phong cách này từ lâu rồi, mà vẫn chưa có dịp thực hiện). Để cuối mối tuần bạn bè văn thơ báo chí có chỗ ngồi nói chuyện văn chương thơ phú. Văn chương mà bàn luận ở quán xá e rằng nó ô hợp quá.

7,8,9....

Hôm nay ngứa tay ngồi viết cái entry này, nguyên cớ của nó là thế này này:

"Tự nhiên độ này em mắc bệnh nhớ hồ. Ở SG lâu không có hồ, thèm quá. Chắc mai em bay ra HN nhìn cái hồ một lúc rồi lại bay vào".

Đây là gần như nguyên văn trần tình của một chị vào hôm tớ ngồi uống cafe với TPT. Tự nhiên chị ấy đứng bô bô nói giữa đám đông câu này.

Mình ngứa tai quá gợi ý cho chị í vài options: Hồ Kỳ Hòa hoặc hồ Con Rùa ấy, SG thiếu gì hồ! (Theo như chị ấy tự khai là dân Hà Nội, nhưng cách nói chuyện thì mình đoán nhà chị ấy cách Hà Nội 100k tiền xe bus).

Mình quay sang bảo với TPT: Tiểu thư này chắc mẹ bán cháo lòng ở đầu ngõ quá. TPT bảo, con này mắc bệnh rởm đời.

Thế là 2 hai gần như cùng đồng tình thốt lên: Tổ sư bố con rởm đời! Có khi đói mốc mép ra còn bầy đặt bệnh tật cho nó sang.

Cái vụ này nó ám ảnh từ đấy tới giờ, hôm nay thử xem, nếu mình rởm đời, thì việc từ 1 đến 6 sẽ là việc ưu tiên làm.

(à quên cái entry này mình đọc cho con bé osin bên hàng xóm nó gõ, vì mình sợ gõ máy tính nhiều quá sẽ bị bệnh tim, bác sĩ nói thế)

No comments: