Wednesday, January 23, 2008

Đệ nhất kinh kỳ hiểm ác

(Copy từ Blog mayvodanh)

Nhân chiều nay gặp em T.Tr mới từ đi Bắc du hí về, mới có lại hứng thú viết entry này, cũng là trả lời hứa bạn Fan Xi Lê từ lâu. (đại loại em T.Tr có nói rằng cảnh Bắc thì đẹp, nhưng con người thì em chưa từng thấy ở đâu như thế. Mây vô danh hỏi em: Ý em là, người Bắc bon chen và hiểm ác chứ gì. T.Tr cười cười, ý em không dám nói thế. Mây vô danh bồi tiếp, thôi cứ để anh nói: hiểm ác thật đấy, nhưng bọn đấy chưa gặp anh thôi).

Tớ có cái thú chặt chém cái xóm nanh nọc, người hiền thì thôi.

Đây là những màn đụng độ trong đời tới với các đệ nhất kinh kỳ hiểm ác:

1. Phở Ấu Triệu: Phở ngon, có xì tai. Đặc sắc nhất là phở có hành tây. Con mẹ chủ (cỡ ngoài 40) mặt lúc nào cũng xưng ung lên với khách. tớ gọi 1 bát nói rất rõ có hành tây, thế mà mấy con osin được chủ nuông chiều mang ra bát phở không có miếng hành nào. Tớ nói osin "cho xin tí hành tây". Con osin lúc đó đông khách lười chạy vào lấy hành nói ngay "hết rồi". (Con lày náo không phải người rồi con ạ). Tớ đứng giữa quán đông kín người dõng dạc:

- Đéo có hành đéo giả tiền (mặt rất... du côn)!!! (cả quán quay ra nhìn)

Con chủ nhìn mặt tớ vài giây (không hiểu sao) hạ giọng:

- Thôi, vào lấy cho người ta.

Từ đấy trở đi, mỗi lần quay lại ăn phở, cả vợ chồng nhà đấy (giờ không gọi là con với thằng nữa rồi) đều đon đả.

2. Thằng già bán CD trên phố Hàng Bông. Nhà nó nổi tiếng khắp HN vì luôn có đầy đủ các kiểu nhạc rock cũ và mới. Thằng già rất khệnh. Tớ vào hỏi xem đĩa TQ bìa cứng (loại 40k/CD) đã thấy thằng già hỏi một câu rất chối tai: Xem rồi có mua không? Tớ bật lại chỏng lỏn: "đây không thừa thời gian, định mua mới xem". Im. Lúc tính tiền, đã có ý đồ chơi thằng già này rồi, tớ hỏi:

- Bóc đĩa ra cho xem cái đi, lỡ về nó hỏng không nghe được thì sao?

Thằng già trả lời:

- Đĩa ở đây hàng xịn, không cần bóc.

(mày chết kụ mày với ông rồi), tớ bụp lại:

- Này, thế giờ tôi trả tiền ông, tôi bảo, tôi chỉ có trả tiền đủ, không cần đếm, ông nghe có lọt tai không?

Nín! Cả một đám thanh niên quanh đấy chắc được một trận hả hê vì thằng già này cực nổi tiếng vì đã chơi người ta nhiều rồi. Tiếp theo, tớ bóc đĩa ra xem ngon lành, nghĩ bụng, mẹ mày hôm nay mày gặp cướp.

3. Tớ đi mua cái quần ngố trên Hàng Đào. Nghé vào cửa hàng một con mẹ, trông mặt mũi cung hiền lành, nhưng há mồm ra một cái là thấy toàn nanh nọc chui ra. Xem chán, không thấy cái nào ưng ý, tớ phán:

- Thôi không mua, chả có cái đẹp cả.

- Cái này đẹp thế này mà còn bảo không đẹp thế muốn đẹp kiểu gì (con mẹ giơ ra một cái quần và nói đúng giọng quả cà).

- Bà thấy đẹp thì bà mua đê. Thế cứ bà thấy đẹp thì tôi cũng phải thấy đẹp à.

Đi và nín.

Tương tự vụ này, hồi ở Đà Lạt có con mẹ bán quần áo, lúc đó tớ đi dưỡng thương, ghé vào lượn lờ. Con mẹ nói với tới:

- Cứ xem thoải mái đi, không bắt mua đâu mà sợ!

(Nghĩ bụng, chết mẹ mày rồi, sáng ra mày chưa bán được cái gì gặp ông coi như xong)

- Này, bà nghĩ là bà bắt là tôi phải mua ấy à? Sợ quá nhỉ!!! (cái giọng cũng du côn cá mặt cũng rất du côn, vì nghe cái giọng con mẹ ấy là muốn đánh nhau lắm rồi).

4. Con mẹ mặt lang bán xôi trong Hàng Hành. Cái mặt nhìn đã biết đanh đá cỡ nào rồi. Dĩ nhiên, mụ chưa (bao giờ dám) đụng độ với tớ. Hôm đấy ăn sắp xong đĩa xôi thì nghe tiếng mụ xéo xéo như xé vải chủi một thằng khách vô phúc nào đấy rất tục. Đại loại là mụ có cái gì là văng ra hết. Cực ngứa tai. Xóm nam thanh nữ tú ngồi ăn đỏ hết cả mặt. Tớ ngồi tít trong góc nói vọng ra, khiêu chiến luôn, giọng rất khê:

- Này bà chủ ơi, sáng ngày ra người ta đến ăn xôi mà bà cho người ta ăn toàn của ngon vật lạ thế à?

Tất cả quay lại nhìn tớ, í bảo sao lại dám trêu ong chọc rắn, họ chờ một trận khẩu chiến, không hứa hẹn là tớ thắng. Thế mà tự nhiên mụ nín! Chắc mụ cũng đọc được, mặt thằng này có chữ "khắc sâu căm thù rồi".

Tớ thì nghĩ bụng, bà thử há mồm ra xem, ông lại không nhét cho đủ thứ vào đấy.

Từ đấy trở đi, tớ vào ăn là u u con con.

Thôi, thế thôi nhỉ!!!

Giờ thì ngon lắm rồi. Trong danh sách bị xử của tớ nhớ không hết, bao gồm bà cháo quát Lý Quốc Sư, con bà cháo quát cũng đã bị xử, mấy con mẹ mậu dịch viên bán phở ở Nhà Chung (chuyển từ Lý Quốc Sư sang), con mẹ bán miến cua trong ngõ Tràng Tiền, mấy con bán kem Tràng Tiền (vụ này cực ngoạn mục, để viết hồi ký, hihi) vv và vv.

Còn thừa chữ, kể nốt vụ này:

Hồi mới quen bà xã, ra HN tớ chở đi ăn phở gà ở Đỗ Hành. Gọi xong vào chỗ ngồi đợi mãi không thấy đứa nào mang phở ra. Tớ bảo bà xã: Em ngồi yên, anh ra cho cả nhà nó chửi nhau. Tớ ra chỗ ông chủ đang bốc bánh phở, nói đúng một câu rất nhỏ vào tai. Ối giời ơi, lão ta mặt đỏ tía tai bật ra khỏi miệng chửi ngay đưa cháu gái đứng bên: Tổ sư chúng mày, làm ăn thế à, để người ta ngồi mãi không được ăn. Xong. Thế là con cháu chửi tiếp con ô sin, 4 năm đứa đứng đấy chửi nhau loạn xạ. Cả quán phở bát nháo. Tớ về chỗ có đứa bê 2 bát phở theo, thấy mặt bà xã còn xanh lét.

Kể lại chuyện này cho nhiều người, ai cũng hỏi: "nói câu gì thế?". Tớ không trả lời. Đó sẽ mãi mãi là bí mật.

Hứa 1. Hôm nào hứng thú lại kể tiếp phần 2, những bài trị đệ nhất xe ôm cà chớn từ Bắc tới Nam.

Hứa 2. Hôm nào rảnh sẽ viết một entry chủ đề thế này: "Sống với dân Hà Nội (hiểm ác) luôn (với tớ) là một thách thức cực kỳ hấp dẫn "

No comments: