Wednesday, January 23, 2008

Mềm nắn rắn buông 2 - hehe

(Copy từ blog mayvodanh)

Xe ôm communication

Thưa!

Mấy entry trước em viết về Đệ nhất kinh kỳ hiểm ác, có một số bà kon cứ nghĩ đó là em. Hông phải. Đối tượng bài viết mới là đệ nhất hiểm ác. Hông phải em. Nào đâu phải em.

Còn chuyện này mang nốt ra hầu bà kon như đã hứa, cũng là để kết thúc mấy cái vụ này, từ rày không chửi nữa, chỉ gặp đứa nào ghê gớm em mới chửi.

Đây chỉ thuần túy là đối thoại.

1. Sân bay Tân Sơn Nhất:

Tớ đưa bà xã ra phi trường, lúc đi ngồi taxi, lúc về ngoắc con xe ôm để tránh kẹt xe giờ cao điểm:

- Về Ngô Thời Nhiệm Q3 (bình thường xe ôm hết 15k), bao tiền?

- 45 ngàn thôi anh!

- Xe ôm ông có máy lạnh không?

.... ơ ơ... không

- Thế thôi khỏi, quên mẹ nó đi, đây đi taxi hết có máy lạnh hết có bốn mươi nghìn thôi!

Thằng xe ôm lủi mất.

2. Sân bay Nội Bài:

Tớ leo lên con taxi sân bay, thằng xế đon đả:

- Anh giai yên tâm, e chở về tận cửa

(tớ nghĩ bụng, không về tận cửa thì mày dám dừng cách nhà ông một con phố chắc)

- Thật không? Thật đưa về tận cửa không?

- Thật, em nói dối anh giai làm gì!

- Chắc chưa?

- Chắc!

- OK! nhà tao ở cái tháp rùa ấy.

- Ối giời, thế thì em chịu

- Tổ sư nhà ông, chỉ được cái mồm mép.

3. Phố Bảo Khánh, HN.

Tớ ngoắc một đồng chí xe ôm. Leo lên nói:

- Cứ đi đi, khi nào hết 5000 thì dừng lại.

- (đồng chí xe ôm cười hề hề) Anh vui tính nhỉ, em biết đi đâu!

- Không vui tính để từ đây ra Lý Thường Kiệt ông hét mẹ nó mười nghìn hả?

4. Cầu Mọc, HN:

12 giờ đêm, gọi một chú xe ôm ở đầu cầu, mặt mũi rất chi là hầm hố.

- Có hai mười nghìn đi được đến đâu?

(Chú xe ôm bị đứng máy mất mấy giây) - Ơ ơ...

- Ơ cái gì, tôi chỉ bấy nhiêu tiền thôi, giờ ông quay một vòng từ chỗ này đi, xem 20 nghìn đi được đến đâu tôi đi đến đấy!

- Làm sao biết được?

- Hay thôi, tôi đi người khác...

- Ơ ơ...

- Bó tay chưa. Về đê Yên Phụ. Đi không?

Thế là tớ leo tót lên đi. Nếu nói địa điểm trước chú này chơi tớ 30 nghìn chắc.

5. Từ Ngô Thời Nhiệm về Q4, TP.HCM.

Thằng xe ôm đi rất ngu, phóng ầm ầm như ăn cướp. Tớ đã cảnh báo một lần nguyên văn là "đi chậm thôi ông, về nhà không còn đủ chân đủ tay tôi đéo trả tiền đâu". Mà nó vẫn đi phăm phăm.

Đến cầu Ông Lãnh, đang ở giữa cầu, tớ bảo nó: Dừng lại. Xe dừng lại. Tớ nhảy xuống bảo:

- Ông vội ông đi mẹ nó trước đi.

- Ơ ơ...

- Ông đang chở tôi về quận Tư đấy...

- Rồi đi chậm.

(Ở ngoải, em là dân Phó Đức Chính. Ở trỏng, em là dân quận Tư, mà giữa đường Tôn Đản hăn hoi).


No comments: