Tuesday, January 15, 2008

Những giáo viên quái chiêu của tôi

Cái này hay quá, mượn từ Lazy's Blog

Một năm rồi em không viết tiếp series Những giáo viên QUÁI CHIÊU của tôi vì em nghĩ nếu xếp cô chung với các thầy cô giáo cấp I&II của em thì thiệt thòi cho cô quá. Em sẽ viết một entry hoành CBN tráng cho riêng cô, post đúng ngày 20.11 năm nay để đáp lại những “ân tình” cô đã dành cho em.


Chủ nhiệm Lương Phi Yên muôn vàn kính yêu của em,


Em vẫn nhớ như in ngày đầu em gặp cô ở lớp 10D (lớp chọn) trường Trần Phú. Lúc đó em ngồi cuối bàn 1 dãy ngoài và hồi hộp chờ giáo viên Văn xuất hiện. Bỗng từ ngoài cửa có một làn gió nhẹ lướt qua mặt em. Zéo một cái, làn gió dừng lại ở bàn giáo viên và em định thần nhìn kỹ lại mới thấy cô đã đứng đó từ bao giờ (Em thề là cái bụng em thầm cảm phục lắm lắm vì thân thủ ấy đến Lăng ba vi bộ của Đoàn Dự cũng phải gọi bằng cụ!).

Em ngắm nhìn không chớp mắt đôi mắt “to hó” (chữ dùng của mẹ em khi đi họp phụ huynh về) trên gương mặt “như hai ngón tay chéo” (lại cũng là chữ dùng của mẹ em khi đi họp phụ huynh về) của cô. Cô mặc một chiếc quần ống sớ vô cùng rộng (nửa quần nửa váy), dài trùm dép, làm mỗi khi cô chuyển động trông cô như không có… chân. Có đứa ác khẩu nói sau lưng cô là cô mặc quần ấy lướt đi trông như ma nữ Nhựt Bổn, nhưng em thì không láo thế cô ạ, cùng lắm em chỉ thấy trông cô giống Tiểu Long Nữ thôi!

Nhưng điều làm em nhớ nhất hồi ấy về cô là gì cô biết không? Đó là lúc cô phóng hạ bút đỏ cho em 3 điểm Văn kiểm tra chất lượng vì… LẠC ĐỀ. Em thề với cô đó là điều ngạc nhiên đến thảng thốt nhất trong cuộc đời đi học của em vì trước đó dù gì em cũng vừa mài đũng quần 4 năm chuyên Văn Trưng Vương, năm nào cũng phải thi tuyển lại đầu vào và ít nhất có trong tay 2 giải Văn cấp thành phố. Cho đến giờ em dek biết em và cô ai là người LẠC ĐỀ nữa, nhưng mà thôi cô nhỉ, chúng mình cùng hát bài Đừng để nỗi đau thêm dài của Lương Bằng Quang cô nhé!


Chủ nhiệm Lương Phi Yên muôn vàn kính yêu của em,


Hết lớp 10 em chuyển sang lớp 11C (chuyên ban C). Thật tình cờ và thật bất ngờ, em lại gặp cô, lần này trong vị thế giáo viên chủ nhiệm. Em những tưởng đời em xong từ đây nhưng may mắn là trong hai năm lớp 11& 12, cô hào phóng cho em từ 6 điểm Văn trở lên, em lấy làm biết ơn cô lắm. Từ đó về sau trong em chỉ còn ăm ắp kỷ niệm vui về cô. Cô nhớ Lê Hương không? Đứa bạn thân của em ngồi ở cuối bàn 4 dãy ngoài ấy. Cho đến giờ nó vẫn nói rằng ám ảnh lớn nhất đời học sinh của nó là những tiết kiểm tra, khi nó đang chăm chú quay bài dưới ngăn bàn thì bỗng thấy nhột nhạt đằng sau gáy. Nó khe khẽ ngoái lại thì thấy cô đang rón rén như một con mèo, lom khom như du kích Củ Chi tiến vào gần cửa sau của lớp… rồi dán mũi vào ô cửa kính dòm vào trong lớp. Lần đầu nó đã kêu thét lên. Mãi rồi nó cũng quen, từ đó cứ giờ kiểm tra là nó ngồi vặn mình hết cỡ để che chắn, nó bảo sau này xương sống nó cong là tại cô!

Còn em cũng không quên lần cô đi nhờ lớp kế bên để đột nhập vào hành lang bên trong để theo dõi dãy em ngồi, làm em với Hương Loan (ngồi cuối bàn 2) phải tranh nhau tấm lưng còi cọc của Minh Liên ngồi bàn 1 để che chắn mấy quyển sách đang để trong ngăn bàn. Em thật, lỡ sau này em có bị đau tim thì cũng là di chứng từ thời đó cô để lại cho em!


Chủ nhiệm Lương Phi Yên muôn vàn kính yêu của em,


Mặc dù bạn Phan Dương từng nói cô là “vừa ngố vừa nhặng xị” (sau khi học xong tác phẩm Đôi mắt của Nam Cao) nhưng nhiều khi em vẫn cảm thấy lớp C hồi đó cũng gây cho cô nhiều cú shock. Tội lỗi nhất là chuyện bạn T. có bầu bị vỡ lở khiến cô bị toàn bộ giáo viên trong trường gọi cô là… bà ngoại. Cô cáu tiết tập hợp toàn bộ con gái lại sau khi đuổi hết con trai về để tiến hành… giáo dục giới tính. Em nhớ lúc đó cô xoay tám phương chín hướng như các vị La hán chùa Tây Phương để trăn đi trở lại mãi một câu hỏi (mà bọn em ai cũng biết nhưng không ai dám ngang nhiên trả lời): “Tôi không cần biết chị T. có thai với ai, nhưng tôi không thể hiểu LÀM THẾ NÀO để đến nông nỗi đó, LÀM THẾ NÀO để có thai”. Cho đến giờ thì em đã dám dũng cảm trả lời cô: “LÀM… THẾ CHỨ LÀM THẾ NÀO!!!” (Đơn giản vầy mà còn phải hỏi, mệt cô quá hie hie)


Còn một chuyện nữa cô à, cô có biết vì sao hồi cô mở lớp học thêm Văn ở nhà bạn Lan Hương em lại thường xuyên đến sớm và được cô tuyên dương không? Đó là vì hồi đó chúng mình học trong bếp nhà bạn ấy. Bếp chật nên phải bọn em phải ngồi ở bàn ăn và bàn bếp. Em đến sớm vốn dĩ không phải yêu thích gì môn Văn do cô dạy, mà em đến sớm tranh cái… NỒI CƠM ĐIỆN, để khi cô bắt đầu giở 4 quyển sách kiểu Để học tốt Văn 12, Các bài văn mẫu 12… ra đọc cho bọn em chép thì em sẽ ôm lấy nó và gối lên nó để oánh một giấc ngon lành (Cái NỒI CƠM ĐIỆN ấy có tác dụng giữ cho lưng em và đầu em luôn thẳng để cô không phát hiện ra là em đang ngủ). Bí mật đó em và bạn Lan Hương đã giữ cho đến tận bây giờ cô ạ, xin cô tha lỗi cho chúng em!


Lazy's Blog

No comments: