Sunday, January 27, 2008

Khách hàng - mượn của bạn Hàlan Girl

(Copy từ blog bạn Hàlan Girl)

Tôi làm nhân viên tổng đài, và nhiệm vụ của tôi là phải làm sao để “chăm sóc khách hàng”một cách tận tình chu đáo nhất. Thú thực, nhiều khi tôi cũng nản lắm, chiều mình còn không nổi huống hồ chiều một kẻ chẳng quen biết gì. Nhưng tôi coi đây như một trường dạy học có chất lượng để rèn giũa con người mình trở nên mềm mại mà dịu dàng hơn, dù nói thật kết quả có khi tôi càng đanh đá hơn thì đúng. Tôi cũng gặp nhiều quả khách hàng củ chuối rồi, cũng trải qua nhiều cảm giác, nhạt nhẽo, bực tức hay là mắc cười, cũng không ít pha “nhớ đời” mà tôi thấy điều đó giúp tôi có khả năng chịu đựng tốt hơn lên rất nhiều.

Vậy mà vừa mới đây thôi tôi lại gặp thêm một khách hàng nữa, cái vị khách quái thai này đúng là đồ quỷ tha ma bắt, ông ta không những đã lấy đi toàn bộ sự kiên nhẫn hết mực mà tôi dày công khổ luyện mà còn huỷ hoại của tôi cái nhìn tốt đẹp về khách hàng. Đầu tiên là ông ta nhắn một tin như thế này:

Hay ket noi GPRS cho toi

Tôi nghĩ thầm trong bụng: “Chả biết con hâm hay lão dở nào mà hống hách thế, lại còn bày đặt nói bằng cái giọng bố đời đó nữa chứ”.

Tôi trả tin:

Tin nhắn sai, ban chi can soan: GPRS guitoi8323. Mobilink xin cam on quy khach da su dung dich vụ!”

Rất tử tế, những tưởng thế là êm, ai ngờ vẫn số điện thoại đấy nhắn lại thế này:

Toi yeu cau tong dai hay ket noi GPRS cho toi. Soan: GPRS guitoi8323

Má ơi, tôi thở dài sườn sượt, trả tin lại với trạng thái hằn học, ánh mắt hình viên đạn khi nhìn mấy dòng chữ ở trên. Xong tôi vẫn phải hướng dẫn lại một lần nữa:

Ban chi can soan: GPRS roi guitoi8323 de nhan duoc huong dan cai dat GPRS cho may cua ban. Xin cam on!”.

Lần này thì tôi yên tâm, ngồi khoanh chân lên gối, hai tay vuốt tóc và mơ màng. Nhưng khi tôi Rifresh lại thì chao ôi cái số điện thoại mắc dịch kia vẫn nhắn sai lè lè đến phát tức:

8323 GPRS guitoi

Tôi thề, tôi không tài nào lý giải nổi vị khách kia như thế nào nữa, tôi bắt đầu cộc cằn hơn:

Muon ket noi GPRS moi goi 1900561595 de duoc tro giup. Xin cam on!”

Rồi tôi ngồi chờ điện thoại của cái người chậm hiểu kia, nhưng hắn vẫn không tài nào hiểu nổi ý tôi mà lại nhắn tiếp một tin nhắn nữa như trêu ngươi tôi vậy:

Ket noi GPRS. dien thoai ho tro

Đến nước này thì tôi đã hết sạch kiên nhẫn, tính ra vị khách ngoài hành tinh kia cũng ngốn kha khá tiền mà tôi trả về cũng ngốn không kém. Định gạt phăng gã và không thèm bận tâm trả tin về nữa. Nhưng vì tính chu đáo nghề nghiệp cộng thêm dây thần kinh nhiệt tình cuối cùng chưa đứt hẳn. Tôi nhấc ống nghe và bấm số gọi cho gã.

Một giọng nam ồm ộp bên tai, rít qua ống nghe đến khản đặc, alô nặng trịch tưởng như ai đó cầm quyển sách dày giáng bốp cái vào tai tôi vậy. Sau đó tôi đã trình bày và giải thích rất tận tình, hướng dẫn cặn kẽ rằng chỉ cần soạn bốn chữ GPRS thôi rồi gửi đi là sẽ được. Ông ta ậm à ậm ừ nghe chừng hiểu lắm, thế mà rồi thế nào tin tiếp theo ông ta nhắn thế này:

4 chữ GPRS

Tôi buông thõng tay, ngao ngán và cảm thấy bị tổn thương ghê gớm! Tôi thấy tổn thương vì những nỗ lực và sự kiên nhẫn của mình bị lạm dụng một cách tàn tạ và dùng chúng lãng phí kinh khủng. Tự ái nghề nghiệp khiến tôi mặc kệ lão ta và bắt đầu làm việc của mình.

Cũng như bao lần khác, tôi cố nuốt tất cả vào trong. Nhưng rồi điện thoại réo rắt. tôi vô thức nhấc ống nghe, luyến bằng cái giọng hết sức ngọt ngào mà chả có nổi chút cảm xúc gì:

Vâng mobilink xin nghe…!”

Alô, ai đấy?” – nghe xong câu đó tâm trạng tôi tồi tệ hẳn đi, nhưng vẫn cố gắng vớt vát:

“…???! Dạ chị muốn hỏi gì ạ?”

Em buồn lắm

“…!!!, sao cơ ạ?!”

Chị ơi, chị có thể trả lại tiền cho em được không?”

“...Tiền gì ạ?”

Tiền em tải nhạc chuông ấy, bây giờ em không muốn nghe nó nữa, mà máy em lại đang hết sạch tiền, chị hoàn trả lại vào máy cho em đi ạ

Tôi phải bấm bụng kêu trời, chả biết người phụ nữ đầu dây bên kia có được bình thường không nữa. Tôi cố gắng nhỏ nhẹ:

Dạ, chị tải hết bao nhiêu ạ?

ba nghìn

…hichic, và rằng thì là mà tôi trình bày dài dòng văn tự, dài như con đường mòn Hồ Chí Minh ấy, rằng tôi chỉ là nhân viên và hệ thống trừ tiền tự động của mạng vina, mobi hay viettel sẽ không hoàn trả lại bất cứ trường hợp nào của khách hàng sau khi họ đã gửi tin và tải nhạc thành công. Tôi chưa kịp dứt lời thì đầu dây bên kia dằn dỗi:

Chị ác lắm!” rồi để lại cho tôi là tiếng bíp bíp tút dài….

Tôi ngồi yên bất động, mặt đần ra, ngơ ngác như vừa bị trấn thương đầu. Anh kỹ thuật bước vào, hỏi tôi một câu gì đó, tôi quay sang, nhìn anh méo xệch, bộ dạng tôi thảo mai đến sợ!


No comments: