Monday, May 21, 2007

Cổ học tinh vi

Copy từ Blog của Quốc Anh


Nhân một sáng đẹp trời dậy sớm, bèn nhớ lại câu chuyện xưa kia người yêu đi lấy chồng hồi tuần trước, tôi tức cảnh rung đùi đọc Sử ký mà thấm được cái sự tồn vong thịnh suy của sự nghiệp chơi game. Liền chép lại lên blog, ngõ hầu cùng độc giả gần xa chia sẻ. Trong truyện có hình ảnh dung tục, độc giả nhậy cảm xin hãy bịt kín mắt mà đọc.

Lại nói Phạm Lãi từ khi giũ áo từ nhiệm giã biệt Việt Vương Câu Tiễn liền lên thuyền chu du cho bõ bao nhiêu kỳ nghỉ phép mà vẫn phải làm thêm không lương. Đoạn qua đất Đào bán báo xa mẹ, từ hàng hiệu vải vóc đến áo quần sida, dần thành bậc đại phú. Người đời bèn gọi là Đào Chu Công.

Công có con trai thứ chăm chỉ đua ô tô đâm chết béng người ở nước Sở. Luật Sở hà khắc, chàng bị án tứ túc ghế điện. Chu Công biết chuyện ngậm ngùi, rằng “Giết người đền mạng, song Sử ký có câu ‘Con nhà ngàn vàng, không chết đầu chợ’ !” Đoạn phái người con út mang ba vạn Mỹ Kim đi lo lót cho con thứ ở Sở.

Bấy giờ trong nhà còn người con trai cả, thấy mình thân là đích tử mà việc hệ trọng sinh tử của em trai lại không được cha tin tưởng trao cho, bèn tỏ ra buồn lắm. Liền khóc lóc thảm thiết quằn quại ôm chân xin Chu Công giao việc, đoạn doạ uống paracetamol quyên sinh. Phu nhân cả sợ, thơm yêu Chu Công mà rằng: "Một đứa chưa biết sống chết, giờ lại muốn thấy mất đứa khác ru?". Chu Công bất đắc dĩ cho người con cả đi, đoạn ngoảnh mặt nói với cả nhà: “Phỏng như thằng út đi họa còn cơ hội cứu sống thằng hai. Thằng cả đi tất chỉ lấy được xác thằng hai mà thôi.” Cả nhà mải chơi tá lả, không ai tin.

Người con cả theo đúng lời cha đến nhà danh sĩ Trang Sinh vốn là bạn lâu năm của Công, đặt tiền vàng trước mặt mà lạy xin cứu em. Sinh rằng: “Anh nên bắt xe đò về ngay hôm nay, bất luận sự tình đếch cần quan tâm, em nếu được thả đếch cần truy hỏi.” Người con cả vái mà lùi ra cửa. Song thấy Trang Sinh ở khu chung cư giải tỏa ngoại thành nhà tranh vách đất điện nước hy hữu, đoán vị tất đã có thế lực, trong bụng không yên mà nán lại khách sạn Hilton ở Sở Đô nghe ngóng một vài tuần, lại kết thân với kẻ chính trị gia hòng dò la tin tức.

Sinh nhờ già cả vô công rồi nghề mà cả nước nể là liêm chính vô độ. Tính vốn không ưa Mỹ Kim, vốn chỉ định giữ lại làm tin đợi xong việc trả lại Chu Công cho thích. Nửa đêm liếm tai vợ mà bảo “Vàng của Chu Công, vạn nhất ta qua đêm mà chết, bất luận ra sao đều phải trả lại.” Đoạn qua đêm.

Hôm sau, bèn tuồn vào cung tấu khẽ với Sở Vương: “Thần, lâu nay xem thiên văn, lo vận hạn nước Sở, quan trắc Diêm Vương Tinh, đếch thuộc hệ mặt trời, ắt là điềm đại hung. Nhẹ nhàng thì cũng cúm gà; nặng ra dịch SARS, ba sa, tôm hùm.” Sở Vương lo lắm, tái mặt kéo quần đùi lên thắt lưng mà hỏi: “Vận nước lâm nguy, thất phu chỉ giáo?” Sinh thủng thẳng thưa: “Đại Vương thiện tâm tích đức, đại xá thiên hạ, chẳng những tầu con thoi Columbia về nước an toàn mà kính thiên văn Hubble cũng đỡ phải sửa chữa.” Sở Vương cả mừng, tức thì luồn tay ra khỏi quần vẫy thị thần mang laptop đến hạ chỉ niêm phong ba quan tiền, chuẩn bị đại xá.

Lại nói người con cả đêm ngày ăn nằm đằm thắm ở trong thành, liền nghe quý nhân báo Sở Vương xuống chiếu ân xá thiên hạ. Cả mừng, chắc mẩm lần này cứu sống được em lại giữ được tiền. Bèn thẳng đến nhà Sinh lân la ngoài cửa nhìn trộm buồng tắm. Trang Sinh đi tuần trộm ban đêm bắt gặp, hẵng giọng hỏi có phải đến lấy tiền về không. Chàng cả ngượng, đỏ mặt e thẹn mặc lại quần dài vân vê vạt áo mà không nói. Sinh cười lớn, xoa bụng chàng bảo cứ vào lấy vàng về.

Xong việc, Sinh nghĩ thân già dặm trường lợi không còn răng đầu đếm được tóc mà lại bị thằng nhãi con lừa, giận không blog nào tả xiết. Ngay đêm đó bèn nhập cung, tham tấu với Sở Vương: “Weekend trước nhờ Đại Vương tu công tích đức mới có chương trình ân xá toàn quốc. Thế mà siêu thị khắp nơi mười người thì bẩy xôn xao đại đồn, rằng đại vương vì nể Đào Chu Công mà xuống chiếu ân xá, đặng tha cho con ông ta nhằm lấy lòng kẻ thương nhân.” Sở Vương bộp chộp, vệ sinh không kịp chùi mà đứng phắt dậy đập bàn, đoạn lệnh chém con Chu Công buổi sáng, chiều mới ân xá.

Vì thế người con cả cuối cùng mang cả số vàng về với xác cậu em. Đến nơi cả nhà than khóc như ri, ma chay túy lúy. Chu Công chỉ nhếch mép cười nhạt. Chúng lạ lắm, hỏi, Công rằng: “Ta vốn biết trước. Thằng cả theo ta từ ngày hàn vi, quý trọng từng miếng cơm nắm từng xu đánh giầy, coi tiền bạc nặng như Thái Sơn. Còn thằng út sinh ra khi đã có xe Matiz có nhà cho thuê, ăn uống thừa mứa gái gú xả láng nên đếch biết giá trị đồng tiền. Bỏ ngàn vàng mua sinh mệnh, thằng cả mà đi tất vì coi trọng đồng tiền mà làm hỏng việc. Chỉ có thằng út từ nhỏ tới lớn sống trong nhung lụa coi tiền như rơm mới làm được việc. Lẽ đời là thế, có gì đáng thương. Ta ngày đêm vẫn đợi nó đưa béng đám tang về!”

Truyện đến đây liền hết, ý nghĩa dồi dào blog không tả hết. Độc giả nếu hiểu, xin hãy chỉ giáo, vì bản thân người viết đếch hiểu gì cả.

No comments: