Wednesday, October 18, 2006

Sinh viên đá bóng và oánh nhau !

Tư liệu ở đây được lấy từ tathy.com/thanglong, do một số anh tài cựu SV HN kể lại ...

Kontowu :

Vụ óanh nhau lớn nhất thời cuối 80 của SVHN chắc là trận đại chiến Xây Dựng vs Kinh Tế sau trận chung kết bóng đá sinh viên ở Hàng Đẫy. Anh tham gia với mới bạn KT xây chiến hào chống lại bọn XD xâm lược (tại gái K -tế nhìn ngon bỏ mẹ, hơn hẳn bọn "trâu điên bò dại ", chứng kiến cảnh chiến tranh d-éo khác gì Hà Nôi mùa đông năm 1946 ...


Navigator :

Cũng không hẳn như thế. Cả 3 trường Bách Khoa, Xây Dựng, Kinh Tế lúc đó đều đã ở Đồng Tâm, đánh nhau xong thì phải về trường thôi, chẳng ai rượt ai. Sau đó một số anh em XD định tập hợp lại để sang "chiến" tiếp với mấy bạn Kinh Tế, nhưng cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở việc chửi nhau qua bức tường gạch mủn phân chia địa giới 2 trường, ở ven dòng Kim Ngưu. Một phần bởi quân XD đã bị phân tán và thiệt hại nặng nề do bị đánh hội đồng (phối kết hợp giữa Công An, Cảnh sát cơ động, và sinh viên của cả 3 trường Kinh Tế, Bách Khoa, Giao Thông). Phần nữa, mấy thủ lĩnh KV (các người anh em dân tộc, gọi là KV - viết tắt của Khu Vực) thì chẳng thấy tăm hơi, máu chó đã bớt nóng, mà xét cho cùng tình nghĩa giữa các bên vẫn còn mặn nồng khó dứt. Lúc đó, một bộ phận sinh viên XD vẫn ở bên KTX Bách Khoa (các nhà B7, B8) - còn trưa nào tụi anh cũng sang Nhà ăn của Kinh Tế để ăn cơm. Đánh nhau nữa thì lấy đâu ra chỗ ăn trực, ngủ nhờ và đong gái?

Sau trận huyết chiến ở Hàng Đẫy, Xây Dựng bị cấm tham gia 5 năm, giải bóng đá sinh viên vẫn cứ tiếp tục. Sự kiện này phản ánh những bức xúc và mâu thuẫn của xã hội thời đó: Sinh viên và phần lớn dân tình là đói rách, cả tuần không được miếng thịt nào dầy được bằng cái "môi bé" - mà ngoài đường đã có nhiều kẻ: sang thì cưỡi "DD hay DM vú mỡ", hoặc "Hoàng tử đen CD Bently 90", trung thì ngồi "81 chót - Kim vàng giọt lệ lỗ bô to", thường thì cũng có "BS51 tay nắm hạt na"...đi lại nghêng ngang.


Tụi anh ở ngoại trú còn đỡ, ngoài "cơm ăn 3 bữa, quần áo mặc cả ngày" còn được mẹ dúi cho 500 đồng ăn sáng (được cái bánh giò, chén trà chát, thêm bi thuốc lào hiệu "gà trống vàng" bắn ké) - nhưng các bạn nội trú thì đúng là bi đát. Để các bạn ấy đỡ tủi - thi thoảng, tụi anh lại vào "giao lưu và cải thiện": Lúc thì oánh chắn ở A8 Bách Khoa (nhiều lần bị Tùng, Sâm xung kích và đàn em nó lùa, chạy tuột dép - khối bạn anh bị "bật bãi" hoặc "tăng ca" vì tụi ác ôn này) - Khi thì chơi xóc đĩa ở xóm liều Đồng Tâm, đôi lúc bị xe U-oát của công an lùa, chạy rách cả xịp Thái xịn. Nói chung là quan hệ ngoại trú - nội trú ngày đó rất chi gụi gần thân mật, không như các em và các cháu nó bây giờ.

Kyniem :

Vụ XD, KT hôm đó BK, GT cũng đá trận 3-4 thì phải, em có cô bạn trường kinh tế nên ngồi ngay hàng ghế đầu của kinh tế lúc các "bạn" xây dựng tràn sang em cũng lĩnh một mảnh gỗ vào người^^, nhưng tụi không liên quan như bọn em chỉ dạt ra bên cạnh là xong, còn tụi kinh tế lúc đầu cũng sợ chạy hết lên trên nhưng sau một lúc có sự hỗ trợ của cảnh sát cơ động thì đuổi XD chạy khắp nơi. Cái này theo em có thể xếp vào binh pháp Tôn Tử, XD ở ngoài sân vân động thằng nào không nhiệt tình về hết, còn vài thằng nên tụi KT từ trong chỉ có mỗi đường xông ra đánh cho XD tan tác, có thể nói thua toàn diện^^ (May hôm đó em cầm theo cái thẻ sinh viên BK làm bùa hộ mệnh^^).

Navigator :

Nghĩ lại mới thấy, hôm đó anh được ông bà phù hộ độ trì nhiều ghê lắm, nhiều không để đâu cho hết. Hôm nay anh bỗng có hứng cà kê dê ngỗng, bèn kì cạch gõ ki-bót, kể lại cái chuyện cũ này.

Kể từ lúc ông phó công an quận nhận một nửa hòn gạch vào giữa mặt, thì cái đám ác ôn mặc áo vàng bưởm (mà người ta thường gọi một cách hoa mỹ và lai căng là "công an") cũng không nương tay với sinh viên XD nữa. Hòn gạch ác nghiệt đó bay ra một cách ngẫu nhiên và hoàn toàn vô tình, từ phía khán đài A của XD - khi ông đang cố gắng thuyết phục đám sinh viên hãy giữ bình tĩnh, hãy tin tưởng vào công an, và hãy hành động theo tiếng gọi của tình bạn, tình đồng chí trong giới trí thức. Không những làm tắt lịm cái loa rè có hai cái ngoặc đơn sâu thẳm ở hai bên, hòn gạch còn làm vỡ luôn cả cái kính đổi màu gọng vàng chóe, mà anh đoán là ông hằng yêu quý. Nếu có được sửa lại, chắc là cũng phải khá lâu sau nó mới lại được chễm chệ ngồi lên cái điểm tựa quen thuộc, mà bình dân hay gọi là mũi.


Bọn liên quân KT, BK, GT vốn đã bị tẩn suýt đến đường cùng, đã chịu đựng gần đến điểm tới hạn, nay được công an tiếp sức - được thể làm càn, bắt đầu phản công ráo riết. Cả sân Hàng Đẫy sôi lên như một cái chảo mỡ khổng lồ, những tiếng ùng ục, oàng oạc xen lẫn tiếng kêu thét thất thanh. Cảnh tượng thật vô cùng tang thương, hỗn loạn. Thời điểm đó anh đã đọc xong bộ tiểu thuyết kiếm hiệp rùng rợn bậc nhất, danh chấn giang hồ là “Tàn chi lệnh”, cũng không thấy có cảnh nào tương tự.


Trong thế neo người, khi bị liên quân bật lại thì XD chỉ còn có thể chống đỡ trong hoảng loạn và tuyệt vọng. Có một điều đau lòng là đa phần những người bị dính đòn khiếp nhất lại là những người hiền lành nhất, vì họ không manh động, có ý đứng trên khán đài chờ xem diễn biến, và cuối cùng là bị tấn công không thương tiếc. Cũng phải nói ngay là anh và mấy thằng bạn đứng kề chưa từng động thủ, vỏ chai gạch nửa cũng chưa hề mó đến. Tụi anh chỉ có cái "tội" là adua, hô hào, gào thét, tru tréo méo giật, vân vân...nên từ trước đó đã bị đối phương nguýt, lườm, và ghét.


May cho anh là vì đứng ngay sát cổng ra vào, nên đến những phút cuối cùng cũng biết tự vũ trang cho mình bằng bằng một thanh thép lá, bóc ra từ cái hàng rào an toàn của đoạn tường sát cổng. Nhưng cũng vì thế, mà kẻ thù càng nhớ mặt anh hơn, vì "trường kiếm" của anh dần dà tỏ ra lợi hại. Còn may hơn nữa, trước khi cái cổng bị đóng lại, bằng một cố gắng phi thường anh mở ra được một đường thoát hiểm, chạy bay ra cổng. Vì lúc đó vẫn tỉnh táo, anh hiểu rằng một khi cái cổng đóng lạ, thì anh của các em không đi Văn Điển, cũng vào Xanh Pôn. Sự thực là sau đó, khi bị dồn đến những hàng ghế cuối cùng, rất nhiều bạn XD đã phải liều mạng nhảy xuống phố Trịnh Hoài Đức, từ bức tường cao khoảng hơn 4m của sân vận động. Hậu quả là các loại nạng gỗ của các cơ sở thương bệnh binh tại Hà Nội được bán hết veo vài ngày sau đó.

Chạy ra được bên ngoài không phải là đã thoát. Vì không chỉ mình anh, mà ùa theo đó là một đống những thằng, mặt mũi thì ôi thôi, cô hồn không thể tả, tay chân thì quá là sừng sẹo đen đúa, lại còn cầm theo những cái gì đấy mà anh không kịp nhìn. Anh bụng bảo dạ, làm sao mà chỉ trong vài bốn năm - những mái trường đại học xã hội chủ nghĩa giữa lòng thủ đô văn hiến, đã kịp biến những cậu học sinh lành hiền, ngoan ngoãn ở các chốn làng quê yên bình thoắt cái trở thành những hình thù gớm giếc như này? Đang mông lung nghĩ, anh bỗng lại nghe chúng cả mồm hò hét: "đánh chết cụ cái thằng cao to, trắng trẻo, đẹp giai, mặc sơ mi Tiệp, quần Thái, đi xăng-đan Đức...kia đi...". Gớm mặt, sinh viên trường éo nào mà lại đọc "hàng hiệu" toanh toách thế nhỉ? Mà úi giời ơi, thế này thì đừng hòng mà lẫn được vào đám người lam lũ và lộn xộn ngoài này. Cùng lúc, vì vướng vào ai đó, thanh trường kiếm hộ thân rời khỏi tay, văng ra rãnh nước vỉa hè.

Bỗng một tiếng "đoành" đập vào mang tai anh, vang dội cả lòng phố hẹp, làm những con ri sừng trên hàng xà cừ táo tác. Anh hé mắt ra nhìn, thì ra một chú công an vừa nổ súng cảnh cáo cái đám đang rượt anh, hẳn vì chúng nó trông khiếp quá, phải đến 9 phần khỉ, nửa phần người, nửa phần đười ươi. Đó là lần đầu tiên anh nghe tiếng K59 nổ ngay bên tai. Cũng nhờ có những ngày xưa, từng vào Bình Đà mua thuốc pháo về tự làm, nếu không dễ chừng anh đã ngay đơ cả chân vì sợ. Như điếc, mấy thằng đầu bò đầu biếu kia vẫn kiên trì đuổi theo anh. Chúng bắt đầu tóe ra như để kiếm đồ, nhẫn tâm đến thế là cùng, anh lại đồ rằng bọn này nhất định đã từng "tăng ca".


Đang chạy quáng quàng, lại nghe tiếp một thằng hô rất to “Bắt lấy thằng ôn đẹp giai có ria mép, nó chém gẫy tay thằng Hào rồi”. Ái chà, trong lúc loạn đả rất có thể anh đã từng dùng đến bí kíp “loạn xì ngầu kiếm phổ”, nhưng anh nhớ rõ là chưa hề trúng thằng nào, lại càng không thể chém gẫy tay ai được. (Mặc dù chưa từng giết con người hay con gì bao giờ, nhưng anh từng rất biết cái cảm giác xiên vào cơ thể ai đó). Mà lạ chưa, trong khi còn đang phát hoảng lên vì một lời buộc tội vô căn cứ và kinh khủng như thế - thì anh lại thấy những thằng ở mấy quán nước vỉa hè, cả một thằng bán xăng lẻ, rồi thì như dân tình cả cái phố đó sầm sập lao vào anh. Lập tức anh đã hiểu lờ mờ, khả năng là mình đã dây vào quân khu "phe vé" Trịnh Hoài Đức. Có lẽ, tối nay mình không thể đi dạ hội ở CLB Phương Pháp được nữa rồi. Trong một sát na, anh chợt lặng cả người khi nghĩ đến một kết cục bi thảm đang đến rất gần.

Vậy, cái thằng Hào là nhân vật nào mà lẫy lừng như thế? Thú thực là anh hoàn toàn mù tịt, và cũng éo bao giờ biết được. Anh chỉ biết là anh không chém gẫy tay thằng nào cả. Và anh đồ rằng trong số những con giời đuổi theo anh, chắc hẳn có thằng Đồng anh của nó, hoặc thằng Hùng hay thằng Hoa, em của nó. Anh nhớ là, khi vừa chạy ra khỏi cổng, thế quái nào anh lại kịp nhìn thấy nhiều chú công an đang lập hàng rào chặn một đầu đường Trịnh Hoài Đức (phía chợ Ngọc Hà), bèn cắm đầu về hướng ấy. Cuối cùng, bằng một phát nhẩy cắt kéo, anh vọt ra phía ngoài cái hàng rào đỏ trắng. Các chú công an khu vực (hay gì đấy) chắc cũng không lạ gì tụi đuổi anh, nên có ý che cho anh chạy thoát.

Guồng chân đến thót bụng đứt hơi, đến cổng chợ Ngọc Hà thì anh gặp một ông ẻm, em trai của thằng bạn học. Nó liền chở anh về quân khu Cống Vị, sân nhà của nó. Nằm thở và chờ đến khoảng 8 giờ, anh mới dám mò ra sân để xin lại cái 81 chót đi mượn - với sự hộ tống của 2 thằng cu em. Thế là anh vẫn kịp về thay cái áo và đi dạ hội, lại không quên mua 2 điếu More đen xì, dài thượt để hối lộ anh gác cổng (cái cổng phía Hàng Trống). Lúc anh hòa vào đám nam thanh nữ tú đang gật gù nhún nhẩy - thì trên sân khấu, một cậu chàng đang say sưa gặm cái mic, loa đang phát ra bài "It's a Sin" của Pet Shop Boys./.

No comments: